Sau khi thông báo với Tuấn về cái thai, cô Hạnh không dừng lại ở việc giả vờ bất lực – bà muốn đẩy cậu vào một tình thế không còn đường lui, buộc cậu phải chọn giữa việc toàn tâm toàn ý với gia đình hoặc đối mặt với hậu quả nặng nề hơn. Sáng hôm sau, khi Tuấn vừa tỉnh dậy, vẫn còn ngái ngủ và tự mãn vì nghĩ mình đã làm mẹ mang thai, cô Hạnh ngồi sẵn trên sofa, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc cả đêm. Bà mặc một...