Trên đường về nhà, cô Hạnh nắm chặt vỉ thuốc kích rụng trứng trong tay, lòng ngập tràn suy nghĩ. Lời bác sĩ vang vọng trong đầu bà: “Rất dễ mang thai… nếu không dùng biện pháp sẽ nhanh có con… thêm thuốc thì 99%.” Bà dừng lại bên vệ đường, nhìn dòng người qua lại, tay vô thức vuốt lên bụng mình, tưởng tượng một sinh linh mang dòng máu của Tuấn đang hình thành trong đó. Sự lo lắng ban đầu dần nhường chỗ cho sự phấn khích – nếu bà dùng thuốc, nếu cậu tiếp tục “địt”...