Về đến nhà, Tuấn bước vào với tâm trạng nặng trĩu, cố gắng tránh mặt mẹ nhiều nhất có thể. Cô Hạnh đang ngồi ở phòng khách, tay cầm chiếc khăn lau bàn, đôi mắt lén quan sát cậu từ xa. Bà nhận ra sự khác lạ – cậu không dám nhìn bà, bước chân vội vã như muốn trốn chạy, và khuôn mặt đỏ bừng không phải vì mệt mỏi mà vì xấu hổ. “Con làm gì ở trường mà trông thế kia…” bà nghĩ thầm, lòng thoáng chút nghi ngờ, nhưng cũng rạo rực khi nhớ lại đêm...