Chương 4: Khoái lạc trong bóng tối và chiếc quần lót vấy bẩn

Đêm ấy, căn phòng của Tuấn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ nhạt lọt qua khe cửa sổ chiếu lên sàn nhà. Cậu nằm trên giường, mắt nhắm chặt, nhưng tâm trí vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh mẹ trong nhà tắm. Tiếng nước chảy, tiếng hát khe khẽ của mẹ, tất cả như một bản nhạc ám ảnh, vang vọng trong đầu cậu không ngừng. Cậu biết mình vừa làm điều sai trái, biết rằng nhìn trộm mẹ là một tội lỗi không thể tha thứ, nhưng cảm giác sung sướng xen lẫn tội lỗi ấy lại khiến cậu không thể dừng lại. Cậu ngồi dậy, bước đến góc phòng nơi để giỏ đồ bẩn. Trong mớ quần áo lẫn lộn, cậu tìm thấy một chiếc quần lót của mẹ – chiếc quần lót cotton trắng đã ngả màu, viền ren hơi sờn vì giặt nhiều lần. Cậu cầm nó lên, áp vào mũi, hít sâu mùi hương còn sót lại – mùi mồ hôi trộn lẫn với chút xà phòng thoang thoảng. Mùi hương ấy như một liều thuốc kích thích, khiến cậu run lên vì phấn khích. Cậu quay lại giường, nằm xuống, tay phải nắm chặt chiếc quần lót, tay trái lần xuống dưới, tiếp tục công việc mà cậu đã bỏ dở. Cậu tưởng tượng lại từng chi tiết trên cơ thể mẹ. Đôi ngực căng tròn, núm vú hồng hào rung lên dưới làn nước, mỗi lần mẹ xoa xà phòng là một lần chúng khẽ nảy lên đầy mê hoặc. Rồi đến vòng eo đầy đặn, đôi mông tròn trịa căng lên khi mẹ cúi người, và vùng kín ướt át, đôi môi âm hộ hé mở dưới đám lông đen mượt mà. Cậu vuốt ve nhanh hơn, hơi thở dồn dập, mồ hôi lăn dài trên trán dù chiếc quạt máy vẫn đang quay đều. Chiếc quần lót trong tay cậu bị siết chặt, vải mỏng cọ vào lòng bàn tay, như thể nó là một phần của mẹ mà cậu đang chạm vào. Cảm giác khoái lạc dâng lên từng đợt, từ phần dưới bụng lan tỏa khắp cơ thể. Cậu tưởng tượng mình không chỉ đứng nhìn qua kẽ hở, mà còn bước vào nhà tắm, chạm vào làn da ướt át của mẹ, cảm nhận sự mềm mại của đôi ngực, sự ấm nóng của vùng kín. Ý nghĩ ấy đẩy cậu đến đỉnh điểm. Cậu gầm lên khe khẽ, cơ thể giật nảy, và rồi một dòng tinh dịch nóng hổi bắn ra, rơi thẳng lên chiếc quần lót của mẹ trong tay cậu. Những giọt trắng đục thấm vào vải, loang ra thành từng vệt, hòa lẫn với mùi hương vốn có của nó. Cậu thở hổn hển, tay vẫn nắm chặt chiếc quần lót, cảm giác vừa sung sướng vừa xấu hổ tràn ngập tâm trí. Sau vài phút, khi nhịp thở đã đều lại, Tuấn nhìn xuống chiếc quần lót vấy bẩn trong tay. Cậu hoảng hốt nhận ra mình vừa làm gì. Cậu vội vàng đứng dậy, nhét nó trở lại giỏ đồ bẩn, cố gắng chôn vùi bằng những món quần áo khác, hy vọng mẹ sẽ không phát hiện khi giặt giũ. Cậu nằm xuống giường, mắt nhìn trần nhà, lòng nặng trĩu. Dục vọng trong cậu không hề nguôi ngoai, ngược lại, nó như một ngọn lửa vừa được thổi bùng, cháy dữ dội hơn bao giờ hết. Cậu biết mình đã đi quá xa, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, cậu không muốn dừng lại. Hình ảnh mẹ, cơ thể mẹ, vẫn là thứ ám ảnh cậu mỗi đêm, và cậu tự hỏi liệu mình có thể kìm nén được bao lâu nữa trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
1 bình luận

Nạp tiền vào tài khoản ạ

Chương 1: Gia đình nhỏ và những áp lực đè nén