Chương 2: Dục vọng âm thầm và những ánh mắt lén lút

Sáng hôm ấy, Tuấn thức dậy với cảm giác nặng nề trong lồng ngực. Đêm qua, cậu lại mơ về mẹ, một giấc mơ ướt át và sống động đến mức khiến cậu giật mình tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở dồn dập. Dưới lớp chăn mỏng, cậu cảm nhận được sự ẩm ướt đáng xấu hổ, dấu vết của cơn phóng túng mà cậu không thể kiểm soát. Cậu vội vàng ngồi dậy, lén lút thay ga giường, tay run run vì sợ chị Ngọc hay mẹ phát hiện. Căn phòng nhỏ của cậu nằm sát phòng mẹ, chỉ cách nhau một bức vách gỗ mỏng, và mỗi tiếng động nhỏ đều khiến cậu giật mình lo lắng. Trong bếp, mẹ đang chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày. Chiếc tạp dề màu xanh nhạt buộc chặt quanh eo, làm nổi bật vòng eo vẫn còn thon thả dù mẹ đã sinh ba đứa con. Mái tóc mẹ buộc cao, vài sợi lòa xòa dính vào gáy vì mồ hôi, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp mặn mà. “Dậy rồi hả con? Lại đây ăn sáng kẻo muộn học,” mẹ quay lại cười với cậu, giọng nói dịu dàng như làn gió mát lành. Nhưng ánh mắt Tuấn không thể tập trung vào nụ cười ấy. Nó trượt xuống, dừng lại ở đôi gò bồng đảo căng tràn dưới lớp áo mỏng, nơi mà mỗi cử động của mẹ – dù là khuấy nồi cháo hay với tay lấy bát – đều khiến chúng khẽ rung lên đầy mê hoặc. Cậu nuốt nước bọt, cố gắng dời mắt đi chỗ khác, nhưng cơ thể lại phản bội lý trí, một cảm giác nóng ran lan tỏa khắp người. Cậu ngồi xuống bàn, tay cầm muỗng khuấy bát cháo nóng hổi, nhưng tâm trí lại trôi dạt đâu đâu. Mẹ kể về chuyện ở xưởng may, rằng hôm nay có đơn hàng gấp, có lẽ sẽ về muộn hơn thường lệ. Giọng mẹ đều đều, pha chút mệt mỏi, nhưng với Tuấn, nó như một bản nhạc ru êm ái. Cậu gật gù đáp lại, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến một điều: tối nay, khi mẹ tắm rửa sau một ngày làm việc, cậu sẽ lại có cơ hội nhìn trộm. Ý nghĩ ấy khiến cậu vừa phấn khích vừa tự trách mình. “Mày điên rồi, Tuấn ơi,” cậu lẩm bẩm trong đầu, nhưng đôi mắt vẫn lén lút liếc nhìn mẹ, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ trên cơ thể bà – từ đường cong của vai xuống đến đôi chân thon thả lộ ra dưới mép váy. Buổi chiều, khi mẹ chưa về, Tuấn ở nhà một mình. Chị Lan đi làm từ sáng, chị Ngọc đến trường dự buổi thuyết trình, căn nhà yên ắng đến lạ thường. Tiếng chim hót líu lo ngoài sân, tiếng gió lùa qua kẽ lá, tất cả như làm nổi bật sự cô đơn của cậu. Tuấn lang thang trong nhà, bước chân vô thức dẫn cậu đến phòng mẹ. Căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường đơn sơ, một cái bàn gỗ cũ kỹ và chiếc tủ quần áo đã phai màu sơn. Trên giường, tấm chăn mỏng nhàu nhĩ còn lưu lại mùi hương của mẹ – mùi mồ hôi trộn lẫn với chút nước hoa rẻ tiền mà mẹ hay xịt trước khi đi làm. Tuấn ngồi xuống mép giường, tay chậm rãi vuốt ve tấm chăn, tưởng tượng mẹ nằm đây mỗi đêm, cơ thể trần trụi dưới lớp vải mỏng, hơi thở đều đều trong giấc ngủ. Cậu đứng dậy, mở ngăn kéo bàn, nơi mẹ để đồ lót và vài vật dụng cá nhân. Những chiếc áo lót cũ kỹ nằm lộn xộn, vài chiếc đã sờn viền, vài chiếc khác còn vương mùi xà phòng thoang thoảng. Tuấn run run cầm một chiếc lên, màu trắng ngà đã ngả vàng vì giặt nhiều lần, nhưng với cậu, nó như một báu vật quý giá. Cậu áp chiếc áo vào mặt, hít sâu, cảm nhận mùi hương của mẹ thấm vào từng giác quan. Tim cậu đập thình thịch, máu dồn lên đầu, một cảm giác vừa sung sướng vừa tội lỗi tràn ngập cơ thể. Cậu ngồi đó, tay nắm chặt chiếc áo, mắt nhắm lại, để trí tưởng tượng dẫn dắt mình đến những hình ảnh mà cậu biết là không nên nghĩ tới. Tối đến, mẹ về nhà như dự đoán, khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn tươi tỉnh. “Mẹ đi tắm đây, nóng quá,” mẹ nói rồi bước ra sân sau, nơi có nhà tắm nhỏ được dựng tạm bằng những tấm gỗ cũ. Tuấn ngồi trong phòng khách, giả vờ xem tivi, nhưng tai cậu căng ra nghe từng tiếng động. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng mẹ khẽ hát một bài dân ca quen thuộc mà mẹ thường hát khi còn ru cậu ngủ ngày bé, tất cả như một bản nhạc kích thích giác quan cậu. Cậu đứng dậy, bước nhẹ nhàng ra sân sau, đôi chân trần không gây một tiếng động nào trên nền đất. Bức tường gỗ của nhà tắm đã cũ kỹ, để lại vài kẽ hở nhỏ do thời gian làm mục nát. Qua kẽ hở ấy, Tuấn nhìn thấy mẹ. Nước chảy dọc theo làn da rám nắng của mẹ, từ cổ xuống vai, rồi lướt qua đôi gò bồng đảo căng tròn, trắng ngần tương phản với làn da sạm màu. Mẹ đứng nghiêng người, đôi tay kỳ cọ cơ thể, những giọt nước bắn tung tóe, lấp lánh dưới ánh đèn vàng yếu ớt từ bóng điện treo lủng lẳng. Tuấn nhìn thấy rõ từng đường cong – vòng eo đầy đặn, đôi mông tròn trịa ẩn hiện dưới làn nước, và đôi chân thon dài dù đã chai sần vì lao động. Mẹ vô tình xoay người, để lộ toàn bộ phần ngực, hai núm vú hồng hào nổi bật trên làn da trắng, khiến cậu gần như nghẹt thở. Cậu đứng đó, hơi thở dồn dập, tay nắm chặt mép tường đến mức các khớp trắng bệch, cảm giác vừa sung sướng vừa tội lỗi tràn ngập tâm trí. Khi mẹ tắm xong, bước ra với chiếc khăn quấn quanh người, mái tóc ướt dính vào vai, Tuấn vội vàng quay về phòng, tim vẫn đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu đóng cửa phòng, nằm vật xuống giường, mắt nhắm chặt nhưng hình ảnh mẹ trong nhà tắm vẫn hiện lên rõ mồn một. Đêm ấy, cậu lại để tay mình lang thang, chậm rãi vuốt ve, tưởng tượng đến từng chi tiết trên cơ thể mẹ – từ làn da ướt át đến đôi môi mọng đỏ khẽ mím lại khi mẹ hát. Cậu chìm vào cơn khoái lạc đầy ám ảnh, miệng lẩm bẩm gọi tên mẹ trong bóng tối, biết rằng mình đã vượt qua ranh giới, nhưng không thể dừng lại. Dục vọng trong cậu như một con thú hoang, ngày càng lớn lên, và cậu không biết làm thế nào để chế ngự nó nữa.
1 bình luận

Nạp tiền vào tài khoản ạ

Chương 1: Gia đình nhỏ và những áp lực đè nén