Chương 1: Gia đình nhỏ và những áp lực đè nén

Tuấn vừa bước sang tuổi 17, cái tuổi mà người ta thường bảo là đẹp nhất, là rực rỡ nhất của thanh xuân. Nhưng với cậu, nó lại giống như một cơn bão cảm xúc, vừa mơ hồ vừa mãnh liệt, cuốn cậu vào những suy nghĩ mà chính cậu cũng không dám đối diện. Cậu sống trong một căn nhà nhỏ nằm lọt thỏm giữa khu ngoại ô yên bình, nơi những con đường đất đỏ bụi mù mỗi khi có xe tải chạy qua, để lại những vệt khói mờ mịt trong không khí. Gia đình cậu không đông đúc, chỉ vỏn vẹn bốn người: mẹ, hai chị gái và cậu. Bố cậu đã qua đời từ khi cậu còn bé tí, để lại mẹ – cô Hạnh – một mình gồng gánh cả gia đình trên đôi vai gầy guộc nhưng đầy nghị lực. Mẹ cậu, cô Hạnh, năm nay đã 42 tuổi, làm công nhân may ở một xưởng nhỏ cách nhà chừng hai cây số. Công việc vất vả, ngày nào cũng bắt đầu từ khi mặt trời chưa mọc và kết thúc khi trời đã nhá nhem tối. Dáng người mẹ không còn thon thả như thời con gái, nhưng lại mang một vẻ đẹp mặn mà, đậm chất đàn bà từng trải. Làn da rám nắng vì nắng gió, đôi tay chai sần vì kim chỉ, nhưng cơ thể mẹ vẫn giữ được những đường cong đầy đặn, quyến rũ một cách tự nhiên. Mỗi lần mẹ mặc bộ đồng phục công nhân – chiếc áo xanh bạc màu ôm sát người và chiếc quần vải thô hơi rộng – Tuấn đều không thể rời mắt khỏi vòng ngực căng tròn hay vòng hông nở nang mà mẹ vô tình phô bày khi làm việc nhà. Dù đã có tuổi, mẹ vẫn giữ được sức hút kỳ lạ, một vẻ đẹp không son phấn, không cầu kỳ, nhưng lại khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải thầm xuýt xoa. Tuấn là con út trong nhà, được mẹ và hai chị yêu chiều từ nhỏ. Chị cả, Lan, 25 tuổi, đã đi làm ở một công ty nhỏ trong thành phố. Chị có dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, tính tình điềm đạm nhưng đôi lúc hơi nghiêm khắc với cậu, nhất là khi cậu lơ là chuyện học hành. Chị hai, Ngọc, 22 tuổi, đang học năm cuối đại học, lại là một cô gái phóng khoáng, thích trêu chọc Tuấn bằng những câu nói bâng quơ hay cái nháy mắt đầy ẩn ý. Dù được cưng chiều, Tuấn không phải là một cậu nhóc vô lo vô nghĩ. Mẹ và các chị đặt rất nhiều kỳ vọng lên cậu, từ việc học giỏi để thi đỗ đại học đến chuyện sau này phải trở thành trụ cột gia đình. “Con là đàn ông duy nhất trong nhà, phải cố lên mà đỡ đần mẹ, đừng để mẹ khổ mãi,” mẹ thường nói với cậu bằng giọng vừa dịu dàng vừa cương nghị, đôi mắt ánh lên niềm tin nhưng cũng đầy áp lực. Những lời ấy, dù ấm áp, lại như một sợi dây vô hình trói chặt lấy cậu, khiến cậu đôi lúc cảm thấy ngột ngạt. Nhà cậu không giàu có, chỉ đủ ăn đủ mặc nhờ đồng lương ít ỏi của mẹ và khoản tiền chị Lan gửi về mỗi tháng. Mẹ luôn cố gắng để các con không thiếu thốn, dù bản thân phải tiết kiệm từng đồng. Mỗi ngày, cô Hạnh rời nhà từ sáng sớm, chiếc xe đạp cũ kỹ kêu cót két trên con đường làng, trở về khi bóng tối đã phủ kín trời, khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười khi nhìn thấy Tuấn ngồi học bài ở góc nhà. Cậu thương mẹ, thương đến mức đôi lúc muốn khóc khi thấy mẹ lặng lẽ xoa bóp đôi chân nhức mỏi sau một ngày dài. Nhưng gần đây, tình cảm ấy bắt đầu lẫn lộn với một thứ gì đó khác lạ, một thứ mà cậu không dám gọi tên. Sau dậy thì, cơ thể Tuấn thay đổi rõ rệt. Giọng cậu trầm hơn, vai rộng ra, và những ham muốn đầu đời bắt đầu trỗi dậy như ngọn lửa âm ỉ trong lồng ngực. Cậu không còn nhìn mẹ bằng ánh mắt ngây thơ của một đứa trẻ nữa. Mỗi lần mẹ cúi xuống nhặt đồ rơi dưới sàn, chiếc áo lót cũ kỹ lộ ra đường viền ngực căng tròn, trắng ngần tương phản với làn da rám nắng, Tuấn cảm thấy tim mình đập thình thịch, một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng xuống tận dưới bụng. Hay những buổi chiều mẹ ngồi quạt mát ở hiên nhà sau giờ làm, chiếc váy mỏng dính mồ hôi ôm sát cơ thể, để lộ vòng hông đầy đặn và đôi chân thon dài dù đã chai sần vì lao động, cậu không thể kìm được những suy nghĩ tội lỗi. Cậu biết điều đó là sai, là cấm kỵ, nhưng càng cố dằn lòng, những hình ảnh ấy càng bám chặt lấy tâm trí cậu. Ban đêm, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, Tuấn nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng chật chội, mắt mở to nhìn trần nhà loang lổ vết ẩm. Cậu tưởng tượng đến mẹ, đến hình ảnh mẹ trong bộ đồ ngủ mỏng manh bằng vải lụa rẻ tiền, mái tóc dài xõa xuống vai, đôi môi mọng đỏ vì chút son phấn mẹ hay dùng để che đi vẻ mệt mỏi. Những suy nghĩ ấy khiến cậu không thể kiểm soát nổi bản thân. Tay cậu lần xuống dưới, chậm rãi vuốt ve, cảm giác vừa sung sướng vừa tội lỗi tràn ngập cơ thể. Trong bóng tối, cậu lẩm bẩm gọi tên mẹ, giọng run run như một lời thú tội không ai nghe thấy. Cậu tự nhủ phải dừng lại, nhưng cơ thể lại không nghe lời, và mỗi lần như vậy, cậu lại chìm sâu hơn vào vòng xoáy của dục vọng. ---
1 bình luận

Nạp tiền vào tài khoản ạ

Chương 1: Gia đình nhỏ và những áp lực đè nén