Chương 3: Chuyến đi định mệnh

Sáng sớm, chiếc xe buýt chở cả lớp 12A3 lăn bánh rời thành phố, hướng thẳng đến sân bay để bay ra Phú Quốc. Không khí trong xe ồn ào như một cái chợ vỡ, đám học sinh ăn chơi hét hò, bật nhạc xập xình, còn vài đứa mở túi snack ăn uống um sùm. Bảo ngồi gần cửa sổ ở hàng ghế cuối, tai đeo headphone, mắt dán vào những hàng cây lướt qua ngoài kính. Cậu chẳng buồn tham gia vào mấy trò đùa nhảm nhí của đám bạn, chỉ mong chuyến đi này trôi qua nhanh để cậu được yên. Huyền, ngồi cách Bảo vài dãy ghế, liên tục liếc về phía cậu. Cô mặc một chiếc áo crop top bó sát khoe vòng eo con kiến, quần short ngắn cũn cỡn để lộ đôi chân trắng thon dài, tóc highlight đỏ buộc cao kiểu đuôi ngựa cá tính. Đám con trai trong lớp không ngớt lời trêu chọc cô, nhưng Huyền chỉ cười nhếch môi, đáp lại vài câu chua ngoa rồi quay đi. Trong đầu cô lúc này chỉ có một mục tiêu: Bảo. Cô đã lên kế hoạch từ trước – chuyến đi biển này sẽ là cơ hội để cô tiếp cận cậu, để xem cái vẻ lạnh lùng của gã khổng lồ kia có thể giữ được bao lâu. Khi máy bay hạ cánh xuống Phú Quốc, cả lớp được đưa đến một resort sang trọng ven biển. Bầu trời xanh trong, nắng vàng rực rỡ chiếu xuống bãi cát trắng mịn, tiếng sóng vỗ rì rào như mời gọi. Đám học sinh nhanh chóng nhận phòng, thay đồ bơi, và lao ra biển như một đàn ong vỡ tổ. Bảo cũng không ngoại lệ. Cậu cởi áo thun, để lộ thân hình cao lớn với cơ bắp rắn chắc, làn da rám nắng khỏe khoắn. Chiếc quần bơi đen ôm sát làm nổi bật đôi chân dài và vòng hông săn chắc. Dù không cố ý, cậu vẫn thu hút không ít ánh nhìn từ đám con gái trong lớp, nhưng cậu chẳng để tâm. Huyền đứng dưới một tán dừa cách đó không xa, tay cầm ly cocktail, mắt nheo lại quan sát Bảo. Cô phải công nhận, nhìn cậu ở khoảng cách gần thế này còn ấn tượng hơn cô tưởng. “Chết tiệt, thằng này ngon thật,” cô lẩm bẩm, nhấp một ngụm rượu rồi nhếch môi cười. Linh, nhỏ bạn thân đứng cạnh, huých vai cô: “Mày nhìn thằng Bảo như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. Định làm gì đấy?” Huyền nhún vai, đáp tỉnh bơ: “Tao muốn nó. Để xem tao cua nó kiểu gì.” Buổi chiều, cả lớp tổ chức trò chơi trên bãi biển. Một nhóm đề xuất chơi bóng chuyền nước, và Bảo bị kéo vào đội bất đắc dĩ. Cậu đứng dưới làn nước nông, cao vượt trội so với đám bạn, từng cú đập bóng mạnh mẽ khiến nước bắn tung tóe. Huyền, vốn chẳng thích mấy trò này, cũng xung phong tham gia – tất nhiên là để vào cùng đội với Bảo. Cô cố tình đứng gần cậu, vài lần giả vờ trượt chân để va vào người cậu, tay “vô tình” chạm vào bắp tay rắn như thép của cậu. Bảo nhíu mày, lùi lại một bước, nhưng không nói gì. Huyền cười thầm trong bụng – cái vẻ lạnh lùng của cậu chỉ càng khiến cô hứng thú hơn. Đến tối, lớp tổ chức tiệc BBQ ngay trên bãi biển. Lửa trại bùng lên, mùi thịt nướng thơm lừng hòa cùng tiếng nhạc sôi động. Đám học sinh bắt đầu uống bia, hát hò, vài cặp đôi lén lút kéo nhau ra góc tối để tâm sự. Bảo ngồi một mình gần đống lửa, tay cầm lon bia nhưng chẳng uống, mắt nhìn xa xăm ra biển. Huyền thấy vậy, không bỏ lỡ cơ hội. Cô cầm hai lon bia, bước đến ngồi cạnh cậu, cố tình để vai mình chạm vào vai cậu. “Ê, sao ngồi đây một mình như thằng tự kỷ vậy?” Huyền lên tiếng, giọng điệu nửa trêu chọc nửa quan tâm. Bảo liếc cô một cái, không đáp, chỉ nhún vai. Huyền không nản, cô nhích sát hơn, thì thầm: “Hôm đó trong hẻm, mày cứu tao. Sao không nói gì luôn vậy? Bộ ghét tao à?” Bảo quay sang nhìn cô, ánh mắt lạnh tanh: “Tao không thích rắc rối.” Huyền bật cười, ngả người ra sau, để lộ đường cong quyến rũ dưới ánh lửa: “Nhưng mày đã dính vào rồi đấy, anh hùng.” Cuộc trò chuyện không kéo dài, nhưng Huyền đã gieo được hạt giống trong lòng Bảo – một cảm giác lạ lùng mà cậu chưa từng trải qua. Đêm ấy, khi mọi người dần say xỉn và tản đi, Huyền cố tình đi ngang qua chỗ Bảo, “vô tình” làm rơi chiếc khăn quàng xuống cát ngay trước mặt cậu. Cô cúi xuống nhặt, để lộ khe ngực sâu hun hút dưới chiếc áo mỏng. Bảo nhìn thoáng qua, tim khẽ đập nhanh, nhưng cậu nhanh chóng quay đi. Huyền cười khẩy, bước đi, biết rằng cậu không thể thờ ơ mãi được. ---
0 bình luận