Chương 2: Ánh mắt từ xa

Những ngày sau đó, Bảo cố gắng quay lại cuộc sống thường nhật. Vết bầm trên mặt cậu nhạt dần, nhưng ký ức về vụ đánh nhau trong hẻm vẫn lởn vởn trong đầu. Cậu không kể với ai, kể cả bố – dù sao ông Tuấn cũng chẳng bao giờ hỏi han gì ngoài câu “Học hành thế nào?”. Ở trường, cậu vẫn là cái bóng lặng lẽ, né tránh đám đông và những ánh mắt tò mò. Nhưng có một điều khác lạ mà cậu không nhận ra ngay: Huyền đang để ý đến cậu. Huyền không phải kiểu con gái dễ quên. Là “chị đại” số hai trong bộ ba quyền lực của trường, cô nổi tiếng với vẻ ngoài cá tính, cái miệng chua ngoa, và khả năng khiến bất kỳ thằng con trai nào cũng phải dè chừng. Nhưng hôm bị đám thanh niên vây trong hẻm, lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực. Và rồi Bảo xuất hiện – gã khổng lồ im lặng mà cô từng chế nhạo, từng gọi là “thằng đần cao kều”. Hình ảnh cậu lao vào đám du côn, đánh nhau không chút do dự để cứu cô, cứ ám ảnh cô từng giây. Từ hôm đó, Huyền bắt đầu theo dõi Bảo. Cô đứng từ xa quan sát cậu trong giờ ra chơi, khi cậu ngồi một mình dưới gốc cây đọc sách. Cô để ý cách cậu ném bóng trên sân, từng cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo thun ướt mồ hôi. Có lần, cô còn giả vờ đi ngang qua lớp cậu, liếc nhìn qua cửa sổ để xem cậu đang làm gì. Bảo không hay biết gì, nhưng với Huyền, cậu giờ đây không còn là thằng nhóc vô dụng mà cô từng khinh thường. Cô thích cái vẻ lạnh lùng của cậu, thích cách cậu bất ngờ bùng nổ như một con thú hoang khi cần thiết. Và cô bắt đầu thầm mơ mộng. Một buổi chiều, Huyền đứng hút thuốc sau dãy nhà vệ sinh, mắt vẫn dán vào sân bóng rổ nơi Bảo đang tập. Cô nhếch môi, thì thầm với chính mình: “Thằng này ngon thật. Tao phải cua nó mới được.” Bạn thân của cô, Linh – một nhỏ trong nhóm chị đại – nghe thấy, bật cười: “Mày điên à? Thằng Bảo đó nhạt nhẽo vl, cua nó làm gì?” Huyền nhả khói, cười khẩy: “Nhạt hay không thì tao tự biết. Tao thích là được.” Trong khi đó, Bảo vẫn sống như chẳng có gì thay đổi. Nhưng cậu bắt đầu cảm nhận được những ánh mắt lạ lùng từ Huyền. Có lần, cậu vô tình bắt gặp cô nhìn mình từ hành lang, ánh mắt sắc như dao nhưng lại pha chút gì đó khó hiểu. Cậu nhíu mày, quay đi, nghĩ rằng chắc cô lại định bày trò gì để trêu cậu. Cậu không ngờ rằng, chính ánh mắt ấy đang âm thầm kéo cậu vào một vòng xoáy mà cậu chưa từng tưởng tượng tới. Cuối tuần đó, lớp Bảo rục rịch chuẩn bị cho chuyến đi biển Phú Quốc – một buổi dã ngoại mà cả đám học sinh ăn chơi đều mong chờ. Bảo không hào hứng lắm, nhưng cậu vẫn tham gia vì không muốn bị cô lập thêm. Huyền, tất nhiên, cũng có mặt. Cô đứng giữa đám bạn, cười nói ầm ĩ, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Bảo. Cô biết đây sẽ là cơ hội để tiếp cận cậu, để biến cái cảm giác thích thú trong lòng thành hành động. ---
0 bình luận