Harem: Chúa Tể Trường Học
Cá Mập Ăn Rau
Chương 1: Gã khổng lồ im lặng
Bảo ngồi thu mình trên băng ghế cuối lớp, đôi chân dài ngoằng gác chéo nhau dưới bàn học nhỏ xíu không vừa với cơ thể cậu. Với chiều cao 1m88, cậu trông như một gã khổng lồ giữa đám bạn cùng trang lứa, nhưng ánh mắt cậu lại lặng lẽ, đôi lúc cụp xuống như muốn tránh né mọi thứ xung quanh. Bộ đồng phục trắng căng cứng ôm lấy bờ vai rộng và cơ bắp săn chắc – kết quả của những buổi tập bóng rổ miệt mài – nhưng chẳng ai trong lớp để ý đến điều đó. Với họ, Bảo chỉ là một thằng nhóc nhà giàu lầm lì, dễ bắt nạt, và có phần thừa thãi trong đám đông.
Nhà Bảo nằm ở khu đô thị sang chảnh nhất thành phố, một căn biệt thự ba tầng với hồ bơi và gara đầy xe hơi xịn. Bố cậu, ông Tuấn, là một doanh nhân thành đạt, lạnh lùng và ít nói, gần như chẳng bao giờ quan tâm đến cậu ngoài việc ném tiền vào tài khoản mỗi tháng. Còn mẹ? Bà đã bỏ đi từ khi Bảo lên mười, sau một trận cãi vã nảy lửa với bố. Từ đó, cậu sống như một cái bóng trong chính ngôi nhà của mình, lặng lẽ lớn lên giữa những bức tường lạnh lẽo và những bữa ăn không ai trò chuyện.
Trường học cũng chẳng khá hơn. Dù chơi bóng rổ giỏi đến mức từng được tuyển thẳng vào đội trường, Bảo vẫn là mục tiêu yêu thích của đám học sinh ăn chơi. Chúng gọi cậu là “thằng câm”, xô đẩy cậu trong hành lang, giật cặp sách rồi cười hô hố khi cậu chỉ im lặng nhặt lên. Có lần, một thằng trong đám còn đổ cả hộp sữa lên đôi giày trắng tinh của cậu, rồi thách thức: “Mày đánh tao đi, thằng nhà giàu!” Nhưng Bảo chỉ nghiến răng, lau sạch giày, và bước đi. Cậu không thích rắc rối. Cậu ghét phải mở miệng giải thích hay phản kháng. Với cậu, im lặng là cách tốt nhất để sống sót qua những ngày tháng này.
Chiều hôm ấy, như mọi ngày, Bảo vác balo ra sân bóng rổ sau giờ học. Mồ hôi nhễ nhại thấm đẫm áo thun, cậu ném bóng vào rổ với từng cú bật nhảy mạnh mẽ, tiếng bóng đập xuống sân vang lên đều đặn như nhịp tim. Đó là lúc duy nhất cậu cảm thấy mình sống thật sự – không áp lực, không bị soi mói. Nhưng trên đường về, mọi thứ thay đổi.
Khi băng qua con hẻm nhỏ gần trường, Bảo nghe thấy tiếng cười cợt và tiếng hét thất thanh của một cô gái. Cậu dừng lại, tay siết chặt quai balo, định lờ đi như mọi lần. Nhưng rồi, tiếng kêu cứu yếu ớt xen lẫn tiếng chửi bới khiến cậu không thể làm ngơ. Cậu bước nhanh hơn, rẽ vào góc hẻm, và cảnh tượng trước mặt khiến máu trong người cậu sôi lên.
Một đám thanh niên xăm trổ, tóc nhuộm loè loẹt, đang vây quanh một cô gái. Chúng sờ soạng, kéo áo cô, trong khi cô vùng vẫy và chửi thề inh ỏi. Bảo nhận ra ngay – đó là Huyền, “chị đại” khét tiếng trong trường, người từng cùng đám bạn của mình nhạo báng cậu không ít lần. Mái tóc ngắn nhuộm highlight đỏ rực, đôi môi tô son đậm, và ánh mắt sắc lẹm của cô giờ đây đang hoảng loạn. Một thằng trong đám cười khùng khục, tay luồn vào áo cô: “Mày ngon thì hét nữa đi, chị đại!”
Bảo không nghĩ nhiều. Cậu lao tới, balo rơi đánh bộp xuống đất. Cú đấm đầu tiên của cậu trúng ngay mặt thằng gần nhất, mạnh đến mức nó ngã nhào ra sau, máu mũi bắn tung tóe. Đám còn lại gầm lên, lao vào cậu như một bầy thú. Bảo cao lớn, nhưng cậu chỉ có một mình. Những cú đấm, cú đá liên tiếp giáng xuống người cậu, nhưng cậu vẫn gồng lên, đẩy Huyền ra khỏi vòng vây. “Chạy đi!” – cậu gằn giọng, lần đầu tiên trong ngày cậu mở miệng.
Huyền ngỡ ngàng, nhưng rồi cô cũng lảo đảo bỏ chạy. Bảo không nhìn theo. Cậu nhận thêm vài cú đấm nữa trước khi đám thanh niên chán nản bỏ đi, để lại cậu với chiếc áo rách và vài vết bầm trên mặt. Cậu nhặt balo, phủi bụi, và lặng lẽ bước về nhà, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Huyền ư? Cậu chẳng quan tâm. Với cậu, cô ta cũng chỉ là một kẻ bắt nạt khác, chẳng đáng để bận tâm.
---

0 bình luận