Chương 1: Bắt đầu
Tôi tên là Chu Hùng, năm nay tôi 21 tuổi. Nhiều người lấy tên tôi để cười nhạo tôi nhưng họ cũng ghen tị với tôi, đặc biệt là những người ngày càng hiểu tôi hơn. Đầu tiên, tôi là thế hệ thứ hai rất giàu có, bố tôi là Quân làm nghề kinh doanh ngoại thương mà mẹ tôi mất sớm, ban đầu bố tôi định sống độc thân đến hết đời. Tuy nhiên, mấy tháng gần đây, ông ấy và Nguyệt - nữ thư ký của công ty ở cùng nhau, bọn họ còn cùng nhau đi làm giấy đăng ký kết hôn và lấy giấy đăng ký kết hôn trước, tôi cứ tưởng bố tôi đã độc thân đã lâu và bây giờ có bạn đồng hành thì tốt quá, con cái thì đều đã lớn nên cũng không phản đối nhiều, mẹ kế của tôi còn rất trẻ, chỉ hơn tôi có 5 tuổi, năm nay cô ta 26 tuổi, dáng người và ngoại hình đều có thể so sánh với một ngôi sao.
Tôi còn có một chị gái và một em gái, chị gái của tôi là Oanh mới tốt nghiệp cách đây không lâu và đang là cảnh sát nhân dân, còn em gái của tôi là Ngọc, năm nay là học sinh cuối cấp trung học. Ba chúng tôi đều được thừa hưởng gen ưu tú từ cha mẹ, chị tôi là hoa khôi cảnh sát của lớp học, em gái tôi cũng là hoa khôi của lớp học, đương nhiên tôi cũng không tệ, chỉ kém nam thần ở trong lớn một chút thôi. Tôi năm nay là học sinh cuối cấp, vừa mới có bạn gái, cô ấy là Hà, một trong bốn hoa khôi của trường chúng tôi, ngoại trừ việc không có sự chăm sóc của mẹ thì cuộc sống của tôi có thể nói là hoàn mỹ.
Hôm nay là ngày học sinh mới của trường chúng ta, tôi và Hà chịu trách nhiệm hướng dẫn học sinh mới, trường chúng tôi là trường quốc tế nên sẽ có một số học sinh nước ngoài đến, tôi chịu trách nhiệm về học sinh trong nước còn cô ấy đương nhiên được chọn làm lễ tân cho sinh viên nước ngoài.
“Đàn anh xử nam, anh có khát không? Em mua cho bạn một chai nước nè.” Người nói điều này là là một nữ sinh học khóa dưới tên là Quỳnh. Cái từ “Xử nam” đương nhiên là đang nói đến tôi. Biệt danh này đã gắn bó với tôi từ khi còn nhỏ, điều đáng buồn nhất là cũng giống như biệt danh này, tôi thực sự là một xử nam.”
“Quỳnh ơi, người ta đã có bạn gái rồi, hãy từ bỏ suy nghĩ này đi." Bạn cùng lớp bên cạnh trêu chọc cô ta, phải, cô ta thích tôi, điều này ai cũng biết, mặc dù Quỳnh cũng là một đại mỹ nhân nhưng người luôn ở trong lòng tôi chỉ có thể là Hà thôi. Tuy tôi đã từ chối Lưu Ly nhiều lần nhưng cũng vô ích, lâu dần tôi cũng quen rồi, cũng lười không có nói gì, dù sao cứ đánh con gái mãi cũng không tốt.
“Có vấn đề gì sao? Chỉ cần anh ấy chưa kết hôn là tôi có cơ hội.” Quỳnh nói với vẻ mặt thờ ơ.
“Nhưng tôi nghe nói người ta dự định lấy giấy đăng ký kết hôn trước khi lấy bằng tốt nghiệp. Vậy thì cô chỉ có cơ hội trong vòng một năm thồi.”
“Điều này có đúng không?” Cô ta lo lắng hỏi tôi sau khi biết tin.
Tuy không muốn làm tổn thương cô ta nhưng tôi cũng không thể nói dối, tôi gật đầu khẳng định với cô ta rồi nói: “Cô hãy làm tốt công việc của mình đi, không gặp nhiều học sinh mới như vậy vẫn cần được tiếp nhận sao?”
Tôi đổi chủ đề và bắt đầu làm việc, cô ta nhìn thấy thái độ của tôi cũng không hỏi thêm nữa nhưng có thể thấy tâm trạng của cô ta đã bắt đầu chán nản.
Đón học sinh mới là một công việc rất tẻ nhạt, tôi phải dẫn một nhóm bé tò mò đi giải thích về trường nhiều lần, tất nhiên vì vẻ ngoài xinh đẹp của tôi nên nhiều học sinh mới đã nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, điều này cũng khiến tôi cảm thấy có chút vui vẻ trong công việc.
Sáu giờ chiều, cuối cùng tôi cũng kết thúc buổi tiếp tân học sinh, lấy điện thoại di động ra bấm số của bạn gái tôi: “Hà, em ở đâu? Ở chỗ anh xong việc rồi.”
“Em... Ở chỗ em vẫn chưa xong, anh đợi em một chút nhé.” Giọng nói của cô ấy có chút hoảng sợ.
“Sao? Thế anh đợi em làm xong việc rồi cùng nhau đi ăn tối nhé.”
“Không... Không cần đâu... Anh cứ đi trước đi... Em sẽ tìm anh sau.”
“Bận quá à? Để anh sang chỗ đó giúp em nhé.”
“Không.... Đừng đến... Hơn nữa, em sợ học sinh mới sẽ không hiểu với trình độ tiếng Anh của anh.... Tốt nhất là anh đừng gây rắc rối cho em... Hãy đợi tôi.... Nếu bây giờ anh không nói chuyện... Thì em sẽ hoàn thành công việc của em và đi tìm anh....” Hà nói xong rồi cúp máy, có vẻ như cô ấy thực sự đang bận nghe điện thoại, nhưng cô ấy nói đúng, trình độ Tiếng Anh của tôi viết và nghe vẫn ổn, nhưng khả năng nói của tôi không tốt lắm. Trong trường hợp này, tôi có thể thư giãn và quay lại ký túc xá để chơi game một lúc.
Khi tôi đang say mê thế giới game ở ký túc xá thì Hà đã gọi điện cho tôi.
“Ưmmmm... Anh ơi... Hôm nay em... Hôm nay em thấy không khỏe... Nên em sẽ không ăn tối với anh được... Ưmmmmm....”
0 bình luận