Chương 5

Chao ôi, mẹ lại bắt tôi uống thuốc nữa rồi, thật là đáng ghét. Từ trước cho đến bây giờ mẹ đã bắt tôi uống rất nhiều loại thuốc, nói cái gì mà thuốc có ích giúp cho bệnh chậm phát triển trí tuệ của tôi. Tôi khinh á! Đó là nói tôi bị ngu à! Tôi mới không có ngu! Tôi có thể đếm từ một đến mười! Mẹ tôi có hơi tức giận, vội vàng đi tới chỗ tôi: "Bé An ngoan nào, nghe lời của mẹ, uống thuốc nha? Mẹ biết bé An là đứa trẻ ngoan, biết nghe lời của mẹ, đúng không nè?" Mẹ ở một bên vừa dụ dỗ tôi vừa vuốt đầu tôi như vuốt lông của một con mèo nhỏ. Tôi vẫn không vui tý nào: "Mẹ cứ bắt con uống thuốc, con rõ ràng là không có bệnh mà… hơn nữa… uống thuốc đắng lắm… không ngon chút nào…" Mẹ cầm trên tay một bát thuốc pha nước, nghe tôi nói thế thì cười và nói: "Hoá ra là bé An sợ đắng, con không nói sớm, để mẹ đi lấy cho con mấy viên kẹo ha, vậy đi nhé." Sau khi nói xong mẹ tôi không quan tâm tôi có đồng ý hay không đã đặt bát thuốc pha nước lên bàn trà ở trước mặt tôi, rồi lấy từ ngăn tủ ra mấy viên kẹo, sau đó ngồi xuống sát bên cạnh tôi mà cầm tay của tôi bắt tôi uống thuốc. Mẹ đem cái bát đưa tới bên miệng của tôi, làm hơi nóng trong chén phả lên mặt của tôi. "Bé An ngoan nào, uống hết thuốc này là bé ngoan đó, mẹ thích nhất là bé ngoan." Mẹ vòng một tay ôm tôi, một tay kia thì cầm bát, nói với tôi: "Nào, há miệng ~ a ~" Tôi miễn cưỡng hé miệng, mẹ mỉm cười, đặt cái bát lên cạnh miệng tôi: "Nào, uống một hớp, uống một ngụm ít thôi, sau đó ăn một cái kẹo nha." Nghe nói có thể ăn kẹo, nên tôi liền nhắm hai mắt lại rồi uống một ngụm nước thuốc. "A… đắng quá đi!" Tôi vừa nuốt thuốc xuống xong thì há miệng than đắng ngay. Mẹ thấy tôi uống một ngụm thuốc rồi nên lấy ra một cái kẹo đút cho tôi ăn: "Nào, ăn kẹo này đi không khóc nha." Tôi nhai cái kẹo dẻo trong miệng, bĩu môi hỏi mẹ: "Mẹ ơi, con có thể không uống thuốc không? Đắng lắm!" "Không được." Mẹ rất quả quyết nói: "Bé An nhất định phải uống thuốc đúng giờ, đây là lời bác sĩ đã dặn." Thôi được rồi, nếu mẹ đã nói như vậy thì tôi đành cắn răng uống hết bát thuốc này vậy. Sau một phút tôi đã uống sạch bát thuốc nước. Mẹ nhìn cái bát trống không thì vui vẻ nựng mặt của tôi và cười nói: "Bé An ngoan lắm." Tôi quệt miệng, khó chịu nói với mẹ: "Mẹ, con cảm thấy không được khoẻ." "Con bị làm sao hả bé An?" Mẹ đặt cái bát lên bàn trà, sờ sờ lên trán của tôi: "Con bị cảm hả?" "Không phải… sau khi uống thuốc xong con cảm thấy không được khoẻ." Tôi dựa cả người mình lên trên người của mẹ, khó chịu nói. "À rồi, mẹ nhớ ra rồi! Bác sĩ có nói phản ứng của thuốc sinh ra một số triệu chứng không khoẻ, nhưng không có vấn đề gì lớn đâu, bé An con chịu đựng một chút nhé, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi chơi được không?" Mẹ vỗ vỗ lưng tôi, để cho tôi dễ chịu một chút. "Mẹ, con có thể bú bầu vú của mẹ được không?" Tôi bám trên người mẹ hỏi bà. Mẹ tôi có chút giật mình, hỏi lại: "Hả? Vì sao?" "Con không biết nhưng bú bầu vú của mẹ đặt biệt ngon, mặc dù nó không có sữa nhưng lúc con ngậm vú của mẹ thì con cảm thấy cả người rất dễ chịu." Tôi vừa nói vừa dùng hai tay ôm lấy cánh tay của mẹ, nhỏ giọng nói thêm: "Mẹ, mẹ có thể cho con bú vú của mẹ được không?" "Này… này…" Mẹ có vẻ hơi đắn đo, mặt cũng đỏ lên theo, nhìn qua trông mẹ xinh đẹp lắm. "Được rồi… nhưng không thể ở trong phòng khách, đi vào phòng mẹ nha, để mẹ bồng con đi." Mẹ nói xong ôm lấy tôi. Tôi mới có 10 mươi tuổi, cơ thể cũng không dài lắm, mẹ ôm tôi một cách nhẹ nhàng.
0 bình luận