Chương 3

"Bệnh này của cháu bé rất hiếm, không chỉ có mỗi não bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh… mà phần lớn dinh dưỡng đều hội tụ về bộ phận sinh dục… chúng tôi thật sự không có biện pháp nào…. Nhưng mà …. Nhưng có thể điều tiết nó bằng một ít thuốc… vả lại nó cũng không nghiêm trọng lắm, ít nhất là nhìn cháu bé bây giờ vẫn giao tiếp bình thường." Bác sĩ thở dài. Tôi chờ đến nỗi sắp sốt ruột tới nơi thì mẹ tôi mới nói tạm biệt với bác sĩ, tôi vui mừng đến mức gần như muốn reo lên, vì tôi có thể về nhà ăn thịt nướng rồi! Trước khi rời đi, bác sĩ đã đưa cho mẹ tôi một đống thuốc lớn bảo là cho tôi ăn. Lạ quá, rõ ràng là tôi không có bệnh mà, tại sao lại bắt tôi uống thuốc? Không bao lâu sau tôi và mẹ cũng đã về đến nhà tôi chạy thẳng đến ghế sa lon và ngồi lên đó, sau đó dùng cái điều khiển từ xa mở ti vi lên xem, tôi thích xem phim hoạt hình nhất. "Con trai, con xem ti vi một lát, để mẹ đi nấu cơm cho con nha." Mẹ nói xong, để những thứ trên tay lên bàn, sau đó đi vào bếp bắt đầu nấu cơm. Mẹ chăm chú nấu cơm, tôi chăm chú xem ti vi, nhưng thật là thất vọng vì bộ phim hoạt hình của tôi hết mất rồi. Ôi, tôi phải làm sao bây giờ, trong thời gian mẹ nấu cơm, sao tôi có thể vượt qua được? Đúng rồi! Vào phòng mẹ chơi! Chắc là sẽ có đồ chơi tốt! "Mẹ ơi, con qua phòng mẹ chơi nha…!" Tôi nói với mẹ tôi một tiếng rồi đi hướng về phía phòng của mẹ. "Hả? Đến phòng mẹ chơi hả?" Mẹ tôi đang xào rau ở trong bếp nghe tôi nói thì vội vàng nhô đầu ra dặn dò một câu: "Con trai, nhưng con không được lục lọi đồ của mẹ ra!" Hả? Tại sao mẹ không cho tôi lục lọi đồ của mẹ? À! Tôi biết rồi! Chắc mẹ đã cất giấu một số đồ ăn ngon, hay là đồ chơi tốt! Haha! Tôi quá thông minh, bây giờ tôi sẽ đi tìm nó! Tôi nghĩ thế nên đi vào phòng của mẹ tìm đồ ngay, ngay cả dưới sàng tôi cũng tìm qua một lần. Mặc dù không tìm được đồ ăn vặt nhưng tìm được một số thứ rất là lạ. Món đầu tiên hình như là quần lót nhưng lại không giống quần lót bởi gì nó quá mỏng. Còn có hai cái dây thừng màu đen, ở giữa có một miếng vải trong suốt, mặc dù nó có hoa văn đẹp nhưng không che đậy được gì, vả lại mặc thử này vào xong thì sợi dây phía sau chẳng nhẽ không vướng vào khe đít hả? Tôi tìm được thứ này ở trong tủ quần áo của mẹ, chắc là dùng để mặc chứ nhỉ? Nhưng mà tôi chưa bao giờ thấy mẹ mặc nó. Ngoài ra còn thấy có một thứ trông có vẻ rất kỳ quái, tôi phát hiện nó ở dưới gối đầu của mẹ. Nó có màu hồng, ban đầu tôi còn nghĩ rằng nó là gậy gộc nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì nó hơi giống với con cặc nhỏ của tôi. Và bên dưới con cặc nhỏ màu hồng này còn có một cái công tắc mở, chỉ cần ấn vào đó thì toàn bộ con cặc hồng sẽ bắt đầu rung động, phần đầu quay trái quay phải thành vòng tròn, còn phát ra tiếng rè rè. Tôi nhìn con cặc hồng trên tay mà cảm thấy lạ lùng, cái này chơi kiểu gì nhỉ? Chẳng lẽ được dùng để đánh người khác? Hay để chọc vào ai đó? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên thấy hơi nhức đầu… a… tôi luôn như thế, chỉ cần chuyên chú suy nghĩ là đầu sẽ đau lên. Vì thế tôi không suy nghĩ nữa. Ngay khi tôi chuẩn bị đặt con cặc hồng này lại dưới gối đầu thì đột nhiên nghĩ đến, con cặc của tôi với cặc hồng đồ chơi này nếu so ra thì bên nào lớn hơn? Nghĩ đến đây, tôi cởi quần xuống, móc con cặc nhỏ của mình ra, so sánh với con cặc đồ chơi. Con cặc nhỏ của tôi mềm nhũn và không cứng đương nhiên là không thể so sánh với cặc đồ chơi.
0 bình luận
aaa