Chương 5: Khiêm tốn một chút.

Bất đắc dĩ, Vương Nhiên đành cắt vỡ ngón tay của mình, đưa đến trước mặt Tô Tiểu Vũ. ‘Khống chế một chút, đừng có đem tôi hút khô”, Vương Nhiên nhắc nhở cô. Tô Tiểu Vũ gật gật đàu, ôm lấy ngón tay mút sau đó lộ ra gương mặt thỏa mãn. Vương Nhiên ước lượng khi bị hút tầm 20CC liền thu ngón tay về. “Không biết với loại trạng thái này, mỗi ngày cần hút bao nhiêu máu”. “Nếu mỗi ngày cần hút mấy trăm CC, mình sẽ bị hút khô mất” Vương Nhiên thở dài, tiếp tục ăn mì. Sau khi ăn xong, Vương Nhiên ngồi lên ghế sofa, bắt đầu tự hỏi kế hoạc tiếp theo”. Mà Tô Tiểu Vũ lại cực kì dính Vương Nhiên, không chỉ trực tiếp ngồi bên cạnh hắn, mà còn không ngừng dán lên. “Cô trước kia cũng dính người thế sao?” Vương Nhiên hỏi. Vương Nhiên độc thân rất lâu, đối với sự nhiệt tình của Tiểu Vũ có chút không quen. “Tôi cũng không biết, chỉ là đặc biệt muốn dựa vào gần anh...” Tô Tiểu Vũ chớp chớp mắt, dùng gương mặt vô tội nói. “Hay là uống máu của tôi xong liền sinh ra sự ỷ lại”. “Hoặc là nói... Tới gần mình sau đó liền tìm cơ hội ăn mình”. Vương Nhiên không dám nghĩ sâu hơn. Trước mắt vẫn cần chuẩn bị một chút kế hoạch mấy ngày sau đến kho hàng của siêu thị lấy vật tư. “Tiểu Vũ, nhà cô có thứ gì thích hợp làm vũ khí không?”Vương Nhiên hỏi. Chính mình có búa, tuy là uy lực cũng được, nhưng là chuôi quá ngắn rồi. Cái chảo cũng vậy. Nếu cùng zombie giao chiến rất dễ bị chúng vây vào tấn công. Tuy đã biết mình bị zombie cắn xong cũng không bị biến đổi...Nhưng cắn nhiều vẫn sẽ chết người đó. Có một vũ khí rất quan trọng. Từ siêu thị đến nơi này phải đi qua đến hai cái giao lộ. Trên đường không tránh được một phen ác chiến. Hơn nữa mình còn phải mang theo một cô gái yếu đuối. Nếu không có vũ khí rất dễ dàng nửa đường liền treo nha. “Vũ khí... Này hình như nhà tôi không có” “A, nhưng tôi biết ông Tôn sống ở đối diện là nhà sưu tầm, trong đó có sưu tầm một chút đao kiếm linh tinh gì đó”. Tô Tiểu Vũ vỗ đầu nói. “Đối điện sao?” “Được rồi, cô ở nhà đợi tôi qua nhà đối diện xem một chút”. Vương Nhiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã chậm rãi tối dần. Buổi tối động thủ quá nguy hiểm, vẫn là nhân lúc bây giờ trời chưa tối đi làm thì tốt hơn. “Không được, tôi muốn đi theo anh” Tô Tiểu Vũ ôm cánh tay Vương Nhiên, không chịu bỏ ra. Vương Nhiên thở dài, đây là bị zombie nữa dính lấy sao? May mà là một zombie chân dài ngực lớn, nếu không hình ảnh này đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ. “Vậy cô ngoan ngoãn đi đằng sau tôi, gặp nguy hiểm liền chạy về nhà, biết chưa?”. Vương Nhiên dặn dò. “Được rồi, chủ nhân”. Tiểu Vũ nhu thuận gật đầu. Cái xưng hô chủ nhân này, làm cho Vương Nhiên độc thân từ trong bụng mẹ run run một cái. Đúng là một cái xưng hô làm người ta khó lòng kháng cự. Nhưng mà, mình và Tô Tiểu Vũ mới quen biết một ngày, liền gọi mình là chủ nhân? Chẳng lẽ là do công lao của máu mình. Tạm thời đừng nghĩ những cái này nữa. Vương Nhiên võ trang chính mình, mang theo Tô Tiểu Vũ, lặng lẽ mở cửa. Ra cửa liền nhìn thấy cỗ thi thể của bác gái vẫn nằm sấp dưới đắt như trước. “Đây là bác gái ở sát vách” “Nói không chừng trên người bà ấy có chìa khóa đó” Tô Tiểu Vũ nhắc nhở. Vương Nhiên gật đầu, tìm kiếm trên thi thể bác gái một lát, quả nhiên liền tìm được chìa khóa. Có chìa khóa liền không cần phá cửa Vương Nhiên cẩn thận dùng chìa khóa mở cửa, bên trong im ắng, không có chút tiếng động. Nhưng mà bác gái này đã biến thành zombie, như vậy nhà bà ấy khẳng định có vấn đề. Vương Nhiên từ trên bàn ăn lấy một quả táo, ném lên sản nhà một cái. Nếu như trong phòng có zombie, nhất định sẽ bị tiếng động đó hấp dẫn. Đây cũng là kinh nghiệm mà Vương Nhiên ở tận thế sinh tồn một năm ma luyện ra. Mười mấy giây trôi qua không có chút động tĩnh nào.Trái tim đang treo cao của Vương Nhiên chậm rãi buông xuống. “Cẩn thận, giữ im lặng”. Sau khi nhắc nhở Tô Tiểu Vũ, Vương Nhiên liềm chậm rãi đi vào phòng khách. Phòng này có kết cấu giống với nhà Tô Tiểu Vũ, hai phòng ngủ một phòng khách. Hai phòng ngủ đều đóng kín cửa. Tô Tiểu Vũ đang muốn tiến lên mở cửa, Vương Nhiên duỗi tay ngăn cô lại. Sau cánh cửa đóng chặt như thế này, rất hay xuất hiện nguy hiểm. Vương Nhiên ngưng thở, dùng động tác thong thả nhất chốt cửa. Từ trong cánh cửa phát ra âm thanh chói tai. "Rống! ! !" "Bên trong quả nhiên có zombie." Vương Nhiên dùng chảo bảo vệ trước mặt, đẩy cửa phòng ra. Chỉ thấy một zombie nam tóc hoa râm bị dây thừng trói chặt ở trên ghế. Nhìn thấy Vương Nhiên zombie tóc bạc liền liều mạng giãy dụa, miệng dính đầy máu tươi lúc khép lúc mở. “Này đoán chừng là do bác gái trói lại, nhưng chắc hẳn bác gái là bị hắn cắn bị thương”. Vương Nhiên cũng không biểu lộ ra đồng tình hay đau thương gì. Sống sót trong tận thế tình huống gì mà hắn chưa gặp qua chứ. “Đi thôi, đi tìm những thứ mà hắn sưu tầm thôi” Vương Nhiên không quên mục đích chính đến đây. Đối diện phòng ngủ là thư phòng, chắc là nơi hắn cất đồ sưu tầm. Sau khi cẩn thận mở cửa phòng, mắt Vương Nhiên sáng lên. Khắp phòng đều là đao kiếm. “Này là kiếm Thanh Đồng, nếu như là thật còn rất đáng tiền đó”. Đáng tiếc không có giá trị thực chiến. “Thanh kiếm này còn chưa mở ra, cũng không được...” “Thanh kiếm này quá xấu...Không được”. Tìm một vòng, ánh mắt Vương Nhiên rơi ở trên một thanh Đường đao, thanh đao này ngoại hình có chút giống đao của võ sĩ, cũng không phải là đồ cổ, mà là heienj đại phỏng chế lại. Vương Nhiên đối với thanh Đường đao này hết sức hài lòng, nếu có thể bảo dưỡng tốt, thanh đao này ít nhất có thể chém mấy trăm con zombie. Vương Nhiên nhớ rõ trước khi xuyên qua, mình ở trên một con zombie cos kiếm sĩ nhặt được một thanh đao của võ sĩ. Nhưng là chém vài com zombie liền mòn. Bàn về tính bền, vẫn là đường đao tốt hơn. Lúc này trong phòng ngủ ở đối diện truyền ra tiếng va chạm. “Không tốt, con zombie kia thoát ra được rồi”. Vương Nhiên phản ứng lại rất nhanh. “Tiểu Vũ, trốn đằng sau tôi đi”. Vương Nhiên hô to một tiếng. Lúc này Tiểu Vũ đang ở cửa thư phòng. Zombie chỉ cần chạy hai bước liền có thể tóm được cô ấy. Nhưng là...Một chuyện làm người ta khiếp sợ đã xảy ra. Zombie kia đi đến trước mặt Tô Tiểu Vũ, nhưng không có tấn công cô ấy, chỉ vội vàng chen vào trong thư phòng.
0 bình luận