Chương 3:

Trên lầu, âm thanh zombie dừng ở lầu 3. Theo số lượng nhìn thấy, có ít nhất ba con. Mặc dù Vương Nhiên có kinh nghiệm phong phú, cũng rất khó ở trong cầu thang nhỏ hẹp đối phó với 3 con zombie. Cho nên hắn chỉ có một cơ hội duy nhất. Chính là đợi khi chuông báo dẫn zombie ra đại sảnh, trực tiếp xông ra. Thời gian từng giây từng phút trôi qua . "Reng reng reng! ! !" Đồng hồ báo thức đúng hẹn reo lên, nhưng âm thanh có chút không thích hợp. Âm thanh không phải từ lầu một truyền đến! Mà là từ trên lầu, nhìn bộ dáng thì ngay ở tầng 3. Vương Nhiên thật muốn chửi mẹ nó! Là tên gia hỏa nào không có mắt ấn thang máy. Hay là cái con zombie bị mình xử lý kia, đi đường lung la lung lay đè vào rồi. Này không phải là tự hố mình rồi sao Không có thời gian suy nghĩ thêm nữa, zombie ở đại sảnh đang cùng nhau nhìn về hướng cầu thang. Thế này chắc là toàn bộ zombie trong tòa nhà đều sẽ bị hấp dẫn đến lầu 3. Vậy không cách nào đi ra từ đại sảnh rồi. Vương nhiên quyết đoán lựa chọn nhà để xe dưới hầm. Tuy rằng bên dưới có rất nhiều mối nguy hiểm chưa xác định. Nhưng với tình huống này, không đi xuống dưới liền mất mạng. Ngay khi Vương Nhiên chạy xuống được nửa đường, cầu thang lầu một liền bị một đám zombie điên cuồng xông phá. Bọn chúng gào thét chạy lên trên. Vương Nhiên núp ở nơi khúc quanh, không lên tiếng. Nhưng vẫn có hai con zombie lạc đàn liền đi xuống lầu dưới. “Mẹ nó!” Vương Nhiên ở trong lòng thầm mắng một câu, sau đó liền vội vàng xuống bãi đỗ xe. Trong gara ánh đèn huỳnh quang không ngừng lóe ra. Tiếng gào thét liên tiếp phát ra. Hiển nhiên, một nơi hẻo lánh, khẳng định sẽ có zombie tồn tại. Không còn thời gian tự hỏi. Vương Nhiên nhặt một tảng đá, ném tới chiếc Maybach, mình thì nhanh chóng chui vào gầm xe. Tiếng chuông cảnh báo liền vang lên trong nháy mắt. Trong cầu thang đi ra hai con zombie, từ chỗ nấp trong góc liền đánh về phái chiếc Maybach kia. Vương Nhiên ở dưới gầm xe đếm chân, phải có đến hai mươi cái. Không suy nghĩ vấn đề số chân lung tung, đây chắc là có mười mấy con zombie. May mắn không có tùy tiện chạy ra ngoài. Thừa dịp đám zombie kia vây quanh Maybach, Vương Nhiên chui ra khỏi hầm xe, lặng lẽ chạy tới một tòa nhà khác. Hai tòa nhà đều cùng một tiểu khu, nhà để xe dưới hầm liên thông với nhau. “May là bị buộc đến cái gara này”. “Trên mặt đất có khả năng nguy hiểm hơn một chút”. Vương Nhiên thuận lợi đi đến cầu thang tòa nhà sát vách. Lên lầu so với xuống lầu càng thêm mệt mỏi. Vương Nhiên kinh nghiệm phong phú, mỗi lần leo lên hai tầng đều nghỉ ngơi một chút, thở ra một hơi. Nếu không gặp zombie thì một chút khí lực cũng không có. Rất nhanh Vương Nhiên liền đi đến chỗ chị gái chân dài tầng 10. “Đối diện với phòng mình, hẳn là 1003 đi”. Vương Nhiên suy đoán số phòng của chị gái chân dài xong, liền chậm rãi đầy cánh cửa cầu thang. Cửa mở một nửa đột nhiên bị kẹp chặt. Cảm giác bắn ngược này... Vương Nhiên lập tức đoán được, đằng sau cánh cửa là gì. Vương Nhiên nắm chặt búa trong tay, chậm rãi tăng thêm lực đẩy cửa. Cũng may, gia hỏa phía sau cửa cũng không có phản ứng gì. Vương Nhiên thuận lợi đi đến hành lang. Trên mặt đất là thi thể một bà lão. Nhìn bộ dạng là sau khi biến thành zombie, bị cái gì đó đập bẹp đầu. “Tầng này đã có zombie sao?” Vương Nhiên không khỏi lo lắng cho chị gái chân dài. Mặc dù chị gái nhìn không gầy, nhưng là con gái, đối phó zombie vẫn có chút khó khăn. Vương Nhiên đụng vào cửa phòng 1003. Vết máu trên mặt đất làm Vương Nhiên có chút dự cảm không tốt. Nhưng mà, đến cũng đến rồi, vẫn muốn đi vào nhìn một chút. Vương Nhiên lật lật miếng lót bên ngoài cửa, liền tìm được chìa khóa. Quả nhiên, ai dùng chìa kháo cũng để chỗ này. Việc này đã làm giảm độ khó việc phá cửa. Vương Nhiên nhẹ nhàng mở cửa, tiến vào nhà chị gái chân dài.Trong phòng khách trống rỗng, không có ai cả. Trên bàn ăn là bao mì ăn liền cùng chai coca đã uống một nửa. Thế này, chắc là sau cùng chị gái chân dài vẫn tỉnh lại. Thật may không có đập chết người. Nghĩ vậy, áy náy trong lòng Vương Nhiên giảm bớt không ít. "Tiếng nước?" Vương Nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy. “Có người đang tắm rửa?” Vương Nhiên đột nhiên ngẩn người. Nếu người ta nhìn thấy mình cầm vũ khí phá cửa mà vào...rất khó giải thích nha, đặc biệt là khi người ta đang tắm”. Đến tám phần bị người ta coi là biến thái. Thực lúng túng! Khi Vương Nhiên đang do dự suy nghĩ nên giải thích thế nào, một cánh tay tuyết trắng đưa ra khỏi phòng tắm, sau đó là mái tóc dài đen nhánh. "Ca... Ca..." Một con zombie nữ không mặc quần áo, chậm rãi theo phòng tắm bò ra. “Con mẹ nó, còn biến thành zombie...” Vương nhiên ngẩn người. Tuy rằng cô gái zombie này có dáng người khiến người ta đỏ mặt, nhưng dù sao vẫn là zombie nha. Chính mình còn không có luân lạc đến mức muốn chiếm tiện nghi của nữ zombie. Vương Nhiên xoa xoa cây búa, chuẩn bị giải quyết con zombie này. "Cứu... Ta..." Nữ zombie chân dài hình như vẫn chưa hoàn toàn đánh mất ý thức, hướng Vương Nhiên cầu cứu. Đống thời, từ cửa sổ có một trận gió thổi đến, tờ giấy a4 ghi “mau cứu tôi” từ trên bàn bay đến bên cạnh chân nữ zombie. Vương Nhiên đột nhiên nhớ tới mục đích mình tới đây. Mình là tới cứu người... Nhưng là... Bị zombie cắn cứu thế nào được! Cho dù là một năm sau cũng chưa có ai nghiên cứu ra giải quyết zombie virus thế nào! Cho dù bây giờ chị gái chân dài còn có thể bằng ý thức còn sót lại nói một hai câu, nhưng không bao lâu sau liền hoàn toàn biến thành zombie thôi. Khi Vương Nhiên còn do dự, zombie đang nằm sấp trên mặt đất đột nhiên run lên, sau đó liền đột nhiên nhảy lên thật cao, đánh về phía Vương Nhiên. Vương Nhiên kinh ngạc trong lòng, chính mình mềm lòng làm cho đối phương hoàn toàn zombie hóa, đánh bất ngờ chính mình. Con zombie này bổ nhào về phía trước vô cùng hung mãnh, làm hắn hoàn toàn không kịp né tránh. Vương Nhiên bị ngã nhào xuống đất, cái gáy đập vào ghế "Xong đời..." Trước khi Vương Nhiên mất đi ý thức, thấy zombie chân dài kia há miệng ra, hướng hắn cắn... Máu... Tô Tiểu Vũ bị zombie háo lúc này trong mắt chỉ còn máu cùng thịt. Sau khi Vương Nhiên ngã xuống đất, Tô Tiểu Vũ trực tiếp cắn lên đầu vai hắn. Máu đỏ tươi bị Tô Tiểu Vũ hút vào trong miệng, thuận theo yết hầu chảy vào thân thể. Trong khi đó, tròng mắt Tô Tiểu Vũ chậm rãi từ trắng biến thành đen. Nguyên bản đang dùng đầu lưỡi liếm miệng vết thương của Vương Nhiên, Tô Tiểu Vũ đột nhiên ngây người. “Mình đang làm gì đây” Tô Tiểu Vũ khôi phục ý thức, nhưng đầu óc vẫn có một chút hỗn loạn . “A, hắn không phải ở tòa nhà đối diện sao...” "Hắn chảy máu!" "Máu..." Tô Tiểu Vũ không khống chế nổi chính mình, đầu lưỡi lại liếm lên miệng vết thương của Vương Nhiên. Qua vài phút, vết thương của Vương Nhiên liền dừng chảy máu, không những thế mà miệng vết thương còn đang dần khép lại "A... Thật là đói a..." Tô Tiểu Vũ hiển nhiên còn chưa có ăn no, ý thức vốn bạc nhược liền bị cảm giác thèm ăn chiếm lĩnh. Bả vai đã không còn đồ ăn rồi, đầu lưỡi Tô Tiểu Vũ bắt đầu không ngừng di chuyển trên thân thể Vương Nhiên. Từ bả vai đến cổ, sau đó liền chui vào miệng Vương Nhiên. "A a a..." "Cô lỗ cô lỗ..." Đàu lưỡi Tô Tiểu Vũ ở trong miệng Vương Nhiên không ngừng quấy đảo, muốn tìm kiếm đồ ăn khiến mình thỏa mãn. Nhưng mà... Nước miếng hình như không cách nào cùng với máu so sánh. Tô Tiểu Vũ bất đắc dĩ rời đi miệng Vương Nhiên, nước miếng bị kéo thành sợi chỉ bạc dính trên môi hai người. Còn chỗ nào ăn ngon đây? Đầu lưỡi tiếp tục thăm dò. Thuận qua cằm một mực đi xuống... Xẹt qua cổ... Động mạch cổ làm đầu lưỡi Tiểu Vũ dừng lại một lát Không, có lẽ còn có chỗ khác ăn ngon hơn. Đầu lưỡi tiếp tục đi xuống, xẹt qua xương quai xanh đi đến ngực. Một hạt nhỏ nhỏ nổi lên làm đàu lưỡi Tô Tiểu Vũ dừng lại một lát. Tại bên trên liếm vài vòng, đàu lưỡi tiếp túc đi xuống. Rốn, bụng... Đầu lưỡi liền xuyên qua một mảnh rừng rậm. Trong lúc đó, cả người Tô Tiểu Vũ chấn động. Một cỗ mùi vị nhàn nhạt hấp dẫn cô. Chính là cái này, đây mới là cái mà cô muốn ăn. Tô Tiểu Vũ ánh mắt mê ly, hai tay không tự chủ cầm lấy một cây gậy đang nóng lên. Mùi vị chính là đến từ nơi này. Tô Tiểu Vũ thè lưỡi, ở trên đầu căn trụ dạo chơi. Một vòng... Hai vòng... . Hình như có chất lỏng gì chảy đi ra đâu! Tuy rằng chỉ có một chút, nhưng Tô Tiểu Vũ lại như si như say tòn bộ hút vào trong miệng. Chính là cái mùi này! Tuy là chỉ có một chút nhưng Tô Tiểu Vũ cảm thấy có một cỗ lực lượng khổng lồ truyền khắp thân thể. Giống như bị giật điện, làm cho toàn thân Tô Tiểu Vũ run lên. “A, còn muốn” Tô Tiểu Vũ dùng đầu lưỡi ở đỉnh chóp tiếp tục thăm dò, tìm thấy một cái lỗ nhỏ, hình như đồ ăn chính là từ trong này chảy ra. Đầu lưỡi chui a chui, đáng tiếc, lỗ hổng quá nhỏ... "Đáng giận, chui không lọt đâu... ." Tô Tiểu Vũ chỉ có thể thay đổi sách lược. Nếu không... Hút hút thử xem? Tô Tiểu Vũ chu cái miệng nhỏ, đem đỉnh chóp toàn bộ ngậm vào trong miệng. Đầu lưỡi cùng môi cùng một chỗ bọc lại đối phương. "Nóng quá a..." Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng mút lên. Một chút, vẫn là chỉ có một chút mà thôi. Nhưng mà thật ra cây cột lại ngày càng nóng, ngày càng cứng rắn... Tô Tiểu Vũ dù sao cũng là cô giáo tiếng Anh, đầu lưỡi linh hoạt. Kiên trì nỗ lục không ngừng cuối cùng cũng có tiến triển! Cô cảm giác được cây cột mình đang cầm, bắt đầu hơi co quắp. Một lúc sau, một chất lỏng màu trắng đặc hơn nháy mắt phun ra ngoài, rưới vào yết hầu Tô Tiểu Vũ. "A a a..." Tô Tiểu Vũ không dám há mồm, sợ có giọt rơi ra ngoài lãng phí hết. Trải qua một trận phun ra dày đặc, lượng lớn chất lỏng màu trắng bị Tô Tiểu Vũ nuốt vào bụng. “Chính là cái này!” Thật thỏa mãn. Tô Tiểu Vũ cảm thấy thân thể mình như có dòng điện chạy qua, nhịn không nổi mà run lên. Cô rốt cuộc cũng tìm thấy rồi. "A, không thể lãng phí!" Tô Tiểu Vũ nuốt xong toàn bộ chất lỏng màu trắng, lập tức dùng đầu lưỡi đem chất lỏng còn dính trong khe hở cũng liểm sạch. Cho đến khi liếm thật sạch sẽ, miệng nhỏ của cô mới rời khỏi cây cột. "Ai nha, nhanh như vậy liền ăn xong rồi..." Tô Tiểu Vũ cảm giác chính mình còn chưa ăn no. “Lại cho người ta một chút đi...” Ngón tay thon dài của Tô Tiểu Vũ điều khiển cây cột đã mềm đi. Như vậy không được... Tô Tiểu Vũ suy nghĩ lại, hình như bạn nãy khi mình dùng đàu lưỡi liếm cây cột, nó liền cứng lên. Vẫn là nên dùng đầu lưỡi đi. Tô Tiểu Vũ liếm môi, lại lần nữa dùng miệng ngậm vào. Quả Nhiên! Không bao lâu sau cây gậy liền cứng lên. Tô Tiểu Vũ vui sướng, liếm càng thêm hăng say. Lần này kinh nghiệm của Tô Tiểu Vũ phong phú hơn một chút. Chẳng những dùng cả tay và miệng, ngay cả hai viên cầu bên dưới cũng được chăm sóc cẩn thận. Khi thì ngậm vào trong miệng, khi thì dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, xoa nắn. Hơn mười phút sau, dòng suối trắng lại tiếp tục phun ra. Tô Tiểu Vũ liền đem toàn bộ cây cột nuốt vào miệng. Lúc này, nuốt tương đối sâu làm cho chất lỏng nóng bỏng màu trắng trực tiếp tại sâu trong yết hầu bắn ra. Tô Tiểu Vũ muốn ho khan, nhưng cô lại gắt gao ngậm lấy cây cột làm yết hầu đều phồng to ra. Không thể lãng phí! Một giọt cũng không thể chảy ra! Sau khi phun xong, Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lần này so với lần trước càng thêm mãnh liệt. Tô Tiểu Vũ thoả mãn gương mặt lộ ra vẻ say mê. Thân thể vốn dĩ lạnh lẽo cũng dần bắt đầu nóng lên. Tô Tiểu Vũ cởi quần áo của mình ra. “ Này mau thứ dậy đi”. Tô Tiểu Vũ dùng tay đâm đâm lên cây cột. Giống như lời kêu gọi có hiệu quả, cây cột rất nhanh lại ngẩng đầu. Gương mặt Tô Tiểu Vũ hạnh phúc nâng cây cột lên, ở trên mặt trên cổ hay trên ngực mình chậm rãi ma sát. Tiếp tục xuống dưới… "A!" Cả người Tô Tiểu Vũ giống như bị điện giật. Đụng tới nơi đó! “ Tí tách, tí tách…” Tô Tiểu Vũ phát hiện quần lót của mình không biết lúc nào đã ướt đẫm, còn đang chảy nước xuống dưới. "Không được..." "Vẫn là ăn thì tốt hơn, phun ở nơi khác liền lãng phí!" Tô Tiểu Vũ cố nhịn cám dỗ, lại lần nữa cúi người, đem cây cột ngậm vào trong miệng... Không biết qua bao lâu. Vương Nhiên từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại . Thấy trên thân thể của mình đang đắp chăn còn quần áo…quần áo lại không thấy. Chờ chút! Thứ đang không ngừng phập phồng trong chăn là gì? Vương Nhiên giật mình đột nhiên tỉnh táo. Vương Nhiên đột nhiên hít sâu một hơi, vén chăn lên, nhìn xuống dưới. Thấy một đôi mắt to đang không ngừng chớp.
0 bình luận