Chương 1: Trở lại ngày tận thế bùng nổ

"Con mẹ nó..." “Là mộng sao? Hay là...” “Tôi chuyển kiếp”. Vương Nhiên giật mình ngồi dậy, mồ hôi lạnh đầy người. Vừa nãy hắn hãm sâu trong vòng vây, một đám zombie đỏ bổ nhào lên thân thể không ngừng gặm cắn. Cảm giác đau mãnh liệt làm Vương Nhiên mất đi ý thức. Tỉnh lại vừa nhìn, chính mình lại có thể...xuất hiện ở ngày tại nhà mình. “Đây giống như nhà mình ở ngày thứ hai sau khi mạt thế bắt đầu” Vương Nhiên vội vàng cầm điện thoại lên xem, lẩm bẩm: “Một năm trước...” "Quả nhiên là chuyển kiếp sao!" Vương Nhiên thở ra một hơi. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng có thể sống chính là may mắn rất lớn rồi. Nhìn thời gian, hôm nay đúng là ngày mà vius zombie có đợt bùng nổ lớn đầu tiên. Ra cửa là không thể, đó tuyệt đối là đi tìm đường chết. Bây giờ ra ngoài, không chỉ đối mặt với zombie điên cuồng, mà còn phải đối phó với cả con người mất đi lí trí. Hay là ở trong nhà một tuần trước đã, dù sao nhà mình cũng còn vài thùng mì ăn liền khẩu vị khác nhau. Duy trì cuộc sống không vấn đề gì. Chỉ tiếc là coca trong nhà chỉ còn một thùng, đây là điều không vui duy nhất. “Hay là gia cố cửa phòng một chút”. Vương nhiên đem tủ quần áo cùng tủ TV đẩy lên trước cửa chính. Đây là một cái nhà trọ có 20 tầng. Chỉ cần giữ được cửa sẽ an toàn. Đương nhiên cái gọi là an toàn chỉ là trong tuần đầu tiên mà thôi. Vương Nhiên nhớ rõ, một tuần sau có một đám ngốc ở trên lầu phát nhạc, hấp dẫn một lượng lớn zombie. Đám zombie này giống như thủy triều tràn vào nhà trọ này, đem người sống sót gắt gao vây khốn. May mà lúc ấy Vương Nhiên ra ngoài thu thập vật tư mới may mắn sống sót. Chặn cửa xong, Vương Nhiên lập tức mở máy tính ra lên mạng. Mạng cùng điện là sau tận thế một tuần mới đứt đoạn. Nhân lúc này có thể chơi bao nhiêu liền chơi bấy nhiêu. Phải biết một cái máy phát điện cầm tay cùng với một cái ipad có mạng phải đổi bằng đồ ă một tháng đó. Sắp xếp xong xuôi, Vương Nhiên bắt đầu an nhàn lên mạng chơi trò chơi. Không thể không nói, khả năng là do virus bùng nổ, đánh LOL đợi ghép đội cũng mất hơn nửa ngày. Thật vất bắt đầu, vừa xuất binh liền có một người rớt mạng. “Em họ của tôi bị ba hắn cắn, mọi người thông cảm một chút”. Đối phương nhắn tin giaiar thích, mọi người đều tỏ vẻ có thể thông cảm được. Lúc này, có thể login đánh một ván là rất khó rồi. Đối với cha của hắn, Vương Nhiên biểu đạt kính ý thật sâu, biến thành zombie cũng không quên ngăn cản con chới trò chơi. Thật là môt vị gia trưởng tốt. Cứ như vậy, sắc trười dần dần tối xuống. Đến buổi tối, đã không ghép đôi chơi với người sống được nữa. Chơi với máy lại có chút nhàm chán. Vương Nhiên đành tỉnh táo lại, lên kế hoạch sinh tồn sau này. Bởi vì trải qua một lần, vương nhiên coi như là có chút kinh nghiệm. Tuần đầu sau khi vius bùng nổ là hỗn loạn nhất. Một tuần qua đi nhân khẩu trên trái đất giảm bớt 90%. Dân cư ít đi, ngược lại làm cho những người may mắn sống sót nhẹ nhàng thở ra. Dù sao vật tư cũng có hạn. Người càng ít, càng dễ tìm được đồ ăn. Hơn nữa, zombie thời kỳ đàu, sức chiến đấu cũng không mạnh. Chỉ cần là người khỏe mạnh, cầm lấy gậy liền có thể đánh chết zombie. Cho nên, một tuần sau là nơi thích hợp nhất để tìm kiếm ngôi nhà an toàn khác. Vương Nhiên đã có mục tiêu rất rõ ràng, đó là hai cái siêu thị bên ngoài quảng trường. Tuy rằng siêu thị ở ngày đầu tiên vius bùng nổ, đã bị càn quét phần lớn, nhưng bởi vì kí ức đời trước, hắn biết siêu thị còn có kho hàng với lượng vật tư lớn. Những vật tư sinh tồn kia, dù là nuôi trên trăm người, cũng có thể ăn được mấy tháng. Lại sau này, Vương Nhiên có thể chọn tiếp tục một mình sống hoặc gia nhập vào một cái căn cứ người sống nào đó. Một tháng sau ngày vius bùng nổ, zombie bắt đầu biến dị. Số lượng lớn zombie thực lực cường hãn xuất hiện không ngừng. Cửa phòng rắn chắc cỡ nào cũng bị chúng đột phá. Người bình thường dù cầm trong tay vũ khí chắc chắn, cũng rất khó là đối thủ của zombie biến dị kia. Trong một thời gian ngắn, người sống sót còn lại bị tàn sát hàng loạt. May thay người sống sót cũng bắt đầu xuất hiện Người Thức Tỉnh. Những người này, có được năng lực mà con người vốn không thể có. Mà khi những người này đang thức tỉnh, nhân loại lại bị zombie tiêu diệt.Sau đó Người Thức Tỉnh Giả không ngừng xuất hiện rồi tụ tập lại, cũng làm xuất hiện căn cứ người sống sót. Một cái căn cứ lớn có thể xuất hiện đến mười mấy Người Thức Tỉnh. Mà Vương Nhiên...Trước khi xuyên qua là một người bình thường thuần túy. Dựa vào chút vận khí, Vương Nhiên đơn độc mới miễn cưỡng sống được một năm. Sau cùng vẫn là không tránh khỏi bị zombie vây công... “Lúc này, cần tìm căn cứ có Người Thức Tỉnh tọa trấn mới được”. Ở Tận thế, người bình thường là lực lượng quá tầm thường. Sắc trời ngày càng tối, toàn bộ thành phố cũng vì vậy mà tối xuống theo. Một đống nhà cao tầng, không giống trước kia đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ tòa nhà có từ hai đến ban ánh đèn đã là rất tốt. Nhưng mấy bóng đến đường đều sáng, dưới bóng đèn đó, trên đường toàn là máu người và zombie, làm người ta không có tâm tình xuống tản bộ. Vương Nhiên tựa vào cửa sổ, một bên uống coca một bên càm nhận sự an nhàn tạm thời này. Trong lúc bất chợt, hắn phát hiện tầng mười tòa nhà đối diện cũng sáng đèn. Hai tòa nhà đều ở cùng một tiểu khu, cách nhau cũng rất gần. Vương Nhiên mơ hồ nhìn thấy, cái nhà đang sáng đèn kia, hình như là một em gái. Là một người yêu thích thiên văn, trong nhà có kính viễn vọng, Vương Nhiên câ,f lấy kính nhìn về phía đối diện. Quả nhiên là một em gái. Hơn nữa...còn là một cô em trắng trẻo xinh đẹp, chân dài dáng xinh, ăn mặc cũng rất mát mẻ. "Ai, đáng tiếc a..." Cách một tòa nhà, muốn quen biết một chút cũng không có cơ hội. Vương nhiên thở dài. Người đẹp chân dài hình như cũng thấy Vương Nhiên, liều mạng vẫy tay với hắn. Sau đó liền lấy một tờ giấy A4, ở trên đó viết mấy chữ, dựa vào kính viễn vọng, Vương Nhiên dễ dàng nhìn thấy chữ bên trên. “Cứu tôi với” Vương Nhiên nhìn zombie rậm rạp dưới lầu, dang tay ra. Trong hoàn cảnh này, đi qua cứu cô sao? Đùa cái gì chứ. Chúng ta cũng không quen, vì một câu cám ơn mà đi mạo hiểm sao? Không đáng nha! Lúc này người đẹp lại viết một chữ: “Đói” Nhìn bộ dạng cô ấy giống như toàn ăn ngoài, nói thế có nghĩa là nhà cô ấy một chút đồ ăn cũng không có Vương Nhiên nghĩ mì ăn liền của mình cũng coi như nhiều. Dù sao lúc ra ngoài cũng không cách nào mang đi cùng, vậy liền phát chút thiện tâm đi. Nhưng là, hai tòa nhà cách xa nhau hơn 10m. Làm thế nào quăng qua được là cả vấn đề
0 bình luận