Chương 2:

Chậm rãi và nhẹ nhàng lau từng chỗ trên tay tôi. Tôi không nhìn nổi nữa, nói: "Đến nỗi vậy sao, lau mỗi cái tay mà chậm thế." "Tay của chủ nhân cũng tuyệt lắm, thích lắm." Giọng nói mang theo sự si mê. "Toàn bộ của chủ nhân đều tốt." "Hừ, cúi xuống, hôn giày của tôi." Anh ta lập tức cúi người, cách lớp giày không cảm nhận được nụ hôn của anh ta, chỉ có thể cảm thấy một cái đầu lông xù cọ vào chân tôi. Cùng với hơi thở ấm áp của anh ta. "Đứng lên đi, sắp đến giờ làm việc rồi." "Vâng, chủ nhân." Đi đến nơi có ánh sáng, tôi mới phát hiện ra dáng vẻ hiện tại của anh ta có phần thảm hại, mái tóc ban đầu được chải chuốt bị tôi làm rối tung, cà vạt cũng lỏng lẻo, đầu gối có vết bụi, trên mặt còn hơi đỏ, hơn nữa hình như bên dưới có phản ứng rồi. Anh ta cũng phát hiện ra sự bối rối của mình, hỏi tôi có thể đi vệ sinh trước được không. Tôi gật đầu nhìn anh ta nhanh chân đi vào. Đằng sau truyền đến tiếng bước chân, tôi quay đầu nhìn lại thì ra là đồng nghiệp C ngồi cạnh tôi. C chào tôi, hỏi: "Đây là luật sư mà ông chủ mời đến à, cô quen anh ta à?" Tôi liếc nhìn C, nói: "Ừ, trước đây đã gặp một hoặc hai lần." C còn muốn hỏi gì đó, tôi giả vờ không nhìn thấy, đi thẳng đến chỗ làm. Thực ra tôi không thích kiểu người như C, mẹ kiếp gì cũng hỏi, một thằng đàn ông to xác, làm ra vẻ tám chuyện như vậy. Tôi lại nghe thấy hai đồng nghiệp buổi sáng đó đang trò chuyện trong phòng trà, vẫn là về luật sư Tề. Một người nói: "Luật sư này đẹp trai thật và vừa rồi ông chủ gọi tôi vào phòng họp, mới phát hiện ra giọng anh ấy cũng hay nữa." Một người khác nói: "Thật sao, một chàng trai tốt như vậy không biết có bạn gái chưa nhỉ?" Trong lòng tôi thầm cười, bạn gái thì không thể rồi nhưng tôi có thể tìm cho anh ta một con chó cái, ha ha ha. Hai đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy tôi, hỏi: "Tư Tư, cậu thích kiểu đàn ông này không?" "Kiểu nào? Luật sư?" "Đúng vậy, đúng vậy, luật sư bác sĩ giáo viên, nghề nghiệp không thể thiếu trong tiểu thuyết ngôn tình mà." Đồng nghiệp nói với vẻ khao khát. Tôi thấy hơi buồn cười: "Vậy sao cậu không nói đến tổng giám đốc bá đạo, trong mười cuốn tiểu thuyết thì tám cuốn là tổng giám đốc bá đạo." "Ngoài đời làm gì có tổng giám đốc bá đạo vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như vậy, có thì chúng ta cũng không gặp được đâu, thôi thì cứ nhìn người trước mắt đi." Đúng vậy, mặc dù tôi có một tổng giám đốc nhưng không bá đạo, tôi muốn nói là trước mặt tôi. Tôi gật đầu đồng ý với cô ấy, sau đó lấy cớ công việc rời khỏi phòng trà. Đến giờ tan làm, các đồng nghiệp lần lượt rời đi, vì tôi có quá nhiều việc nên bực bội, hiệu suất cũng chậm chạp, chẳng mấy chốc trong văn phòng chỉ còn tôi và C. Tề đi đến cửa phòng làm việc, có thể anh ta để ý vẫn còn người khác nên hơi do dự không biết có nên vào hay không, tôi đã nhìn thấy anh ta. Tôi nhắn tin cho anh ta bảo anh ta đợi tôi ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Sau đó anh ta quay người rời đi. Tôi nhìn vào đống dữ liệu phức tạp, day day thái dương, định để tuần sau giải quyết đống này, nhức đầu quá. C thấy tôi dọn dẹp đồ đạc, đột nhiên lên tiếng: "Buổi trưa hôm nay tôi đã thấy..." "Hửm?" Tôi quay sang nhìn anh ta. "Lúc đó tôi đang ngồi trên cầu thang, sau đó nghe thấy hai người nói chuyện, tôi định đi ra ngoài thì..." Anh ta có vẻ không biết diễn đạt thế nào, nói lắp bắp. Tôi lại nhìn anh ta một cách sâu sắc: "Ồ." Sau đó đứng dậy chuẩn bị đi. C đột nhiên gọi tôi lại: "Hai người đang chơi SM à?" Tôi quay lại cười nói: "Cậu tò mò vậy thì quỳ xuống trước mặt tôi mà thử." Nói xong liền đi, khóe miệng nhếch lên cũng lập tức hạ xuống. Thật phiền, loại người này. Khi tôi đến bãi đỗ xe ngầm, Tiểu Thất đã đứng chờ từ sớm.
0 bình luận