Chương 1

Cô ấy tên Tô Tuyết Nhi. Chào mọi người. Tên tôi là Tần Minh. Năm nay tôi 36 tuổi hiện tại đang làm cảnh sát. Ở sở cảnh sát có một chức vụ không tệ. Hiện tại đã là trung đoàn trưởng. Thật ra bản thân chỉ là một người cảnh sát bình thường... Để có thể có được vị trí tốt như hiện tại đều có nguyên nhân cả. Tất cả đều là vợ của tôi. Tuyết Nhi năm nay 33 tuổi nhỏ hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi đã lấy nhau được 11 năm. Gia đình cô ấy là một trong những gia tộc xuất thân quân nhân có danh tiếng số một… Tất cả đều dựa vào lực lượng của nhà vợ.. Tôi mới có thể ở cục cảnh sát làm đến chức vị trung đoàn trưởng. Đối với mọi thứ, tôi cảm thấy bản thân mình thật là may mắn. Duy chỉ có một điều tôi cảm thấy buồn nhất, đó là con trai của mình. Năm nay đã 8 tuổi nhưng về trí lực thì chỉ ở khoảng 4 tuổi. Nhưng điều đó không có cản trở tình cảm giữa vợ chồng tôi, nhớ lại mùa hè 11 năm trước. Lúc ấy thời tiết rất nóng, ngồi trong cơ quan bật điều hòa đang ngồi nói chuyện cùng với đồng nghiệp, tiếng báo động cảnh báo kéo vang lên. Vội vàng khẩn cấp tập hợp lại, sau hai phút toàn thể đội viên đã tập trung lại. Chuẩn bị đầy đủ xong dưới sự chỉ huy của đội trưởng tôi đi vào chiến trường. Ở trong xe đội trưởng nói đơn giản một chút về mục tiêu hành động lần này. “Mục tiêu lần này là Tuấn chín ngón trùm buôn ma túy. Địa điểm ở khu cảng bỏ hoang. Lần này phối hợp hành động, sẽ có bộ đội đặc chủng hỗ trợ, vì bên địch có vũ khí hạng nặng như bom, rocket,... Mọi người đều là người đã trải qua nhiều trên chiến trường rồi, nhớ kỹ phải bảo vệ an toàn tính mạng của mình là trên hết, phải bảo toàn mạng sống của mình cho tôi nhớ chưa...” Tất cả mọi người nghe xong nghiêm lại hét to: “Đã rõ, cam kết hoàn thành nhiệm vụ.” Cuối cùng thì cũng đến lúc bắt đầu hành động, thời gian là 10 giờ tối. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy. Cả người đang mặc quân trang, trong tay đang cầm khẩu m16, cả người cao khoảng 1m8, trên mặt thì vẽ ngụy trang… Bộ ngực hai trái giống tựa như bom. Tôi suy nghĩ âm thầy trong lòng có thể bị nổ hoặc quần áo không chịu nổi mà bung ra hay không. Đúng lúc này cô ấy cũng bước vội tới trước mặt cục trưởng của tôi làm động tác cúi chào. “Chào đồng chí, tôi là đội trưởng đội đặc nhiệm lần hành động này, danh hiệu Tuyết Ưng, hy vọng lần hợp tác này chúng ta toàn lực phối hợp bắt được tội phạm.” “Chào đồng chí tôi là tổng chỉ huy lần hành động này. Trước tiên tôi cảm ơn mọi người đã đến đây để trợ giúp. Đây là đội trưởng đội đặc nhiệm hành động lần này, cô cùng cậu ấy trò chuyện...” Nói xong cục trưởng liền lái xe chạy đi. Giống như là đang chạy trốn... Đội trưởng tiến lên làm hành động cúi chào: “Tôi là đội trưởng hành động lần này, tên tôi là Vương Cương. Bên phía kẻ địch lần này có vũ khí hạng nặng. Bên phía quân địch số lượng có khoảng 40 người… lần này cô dẫn theo 4 người, có phải là hơi ít không?” Tuyết Ưng nghe thấy vậy trong lòng cũng hiểu lấy một phần, nên giải thích: “Không sao, anh yên tâm. Chúng tôi có năng lực rất mạnh, lần hành động này tôi dẫn theo đều là tay bắn tỉa, bọn họ đều là tinh anh được đào tạo ra nên không có vấn đề gì.” Đội trưởng nhìn Tuyết Ưng... muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy lại thôi. Trong lòng nghĩ thôi đi, bản thân không nên ôm hy vọng muốn dựa vào người khác.. 11:30 “Đội trưởng lão Tuấn xuất hiện rồi.” Bên phía Tuyết Ưng cũng nhận được thông báo mục tiêu đã xuất hiện. Cả hai nhìn nhau gật đầu ra hiệu bắt đầu hành động. Mấy giây.Mới vừa rồi đội tuyết ưng còn ở tại đội trưởng của chúng tôi trước mặt 5 người. Một chút đã không thấy tăm hơi... Đội trưởng biểu hiện giật mình sau đó kiên định nở nụ cười... Xoay người nói với chúng tôi... “Đều phải cho ta còn sống trở về... Hành động” Đội trưởng mang theo chúng tôi. Một đường chạy vào khu hẻm... Nơi này nói là một cái xóm nhỏ, xung quanh có nhiều ngôi mộ. Bố trí cảnh gác nghiêm mật.
0 bình luận