Ntr: ông Chủ Trọ Dâm Dục
Kabuto
Chương 1
Lão Dương năm nay đã bước vào lục tuần, nhưng dáng người vẫn rất cường tráng mạnh khỏe. Da dẻ rám nắng căng bóng, cơ bắp săn chắc không có vẻ bệu rạc như tuổi. Lão được như thế có lẽ nhờ vào thời trai trẻ bôn ba lao động quần quật không mệt mỏi. Và cũng nhờ thế, ngày hôm nay lão Dương mới gày dựng được cơ ngơi kinh tế an nhàn. Lão sở hữu một căn nhà 4 tầng, hẻm rộng rãi an ninh gần trung tâm thành phố. Vợ mất sớm, không có con. Lão đành cho thuê phòng như một kế mưu sinh nhàn rỗi. Căn nhà dư 4 phòng, thì ba phòng là đám sinh viên đại học, một phòng trên cùng do hai vợ chồng trẻ thuê. Lão không làm gì cả ngày ngoài sáng cafe, chiều tối nhậu.
Câu chuyện có lẽ không có gì đáng nói nếu không có việc phát sinh ngày hôm đó.
“Anh nói rồi… Làm sao tôi biết được chứ…”
“Tôi đã nói anh rồi… Không tin được người như vậy… Bây giờ phải làm sao?”
Tiếng cãi vả lớn tiếng trên lầu vọng xuống từ phòng hai vợ chồng trẻ làm lão Dương đang thiu thiu ngủ trưa phải nhíu mày khó chịu. Tháng này là tháng hè, đám sinh viên lớp trả phòng, lớp trả tiền giữ chỗ để về quê hết. Cả nhà chỉ có ông và đôi vợ chồng trẻ trên lầu.
Người chồng tên Tuân, vợ tên Linh. Nghe đâu anh chồng làm công sở nhà nước, còn cô vợ là nhân viên ngân quỹ của một ngân hàng. Hai người còn rất trẻ chạc chỉ ra trường được vài năm, chưa con chưa cái. Cô vợ khá xinh xắn, dáng người thon nhỏ nhưng đầy đặn lồi lõm rõ ràng. Lão Dương không ít lần lén nhìn dưới váy cặp đùi tròn lẳng của con bé lên xuống cầu thang. Không ít lần lão còn nghe đám sinh viên tầng trên thậm thụt bàn luận về âm thanh sinh hoạt hàng đêm của hai vợ chồng. Lão ở tầng dưới không nghe thấy, nhưng lão thà không nghe thì hơn. Vợ chết đã mười năm. Lão cũng có đi lại với vài bà quá trong xóm, nhưng bà nào cũng nhìn chằm chằm như muốn chia chác căn nhà 4 tầng của lão. Thế là lão thà ở một mình.
Trên lầu lại vang lên tiếng chén bát vỡ và âm thanh dập cửa thật mạnh. Tiếng bước chân của anh chồng kia nện thùm thụp như muốn trút giận xuống từng bậc thang. Âm thanh đóng mở cửa. Tiếng xe máy gầm rú giận dữ. Và căn nhà trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Lão Dương chép miệng ngủ tiếp. Nhưng chỉ mươi phút sau cửa phòng ông vang lên tiếng gõ cửa thật khẽ.
– Bác Dương ơi… Bác Dương. – Tiếng Linh bên ngoài.

0 bình luận