Chương 1

Cô Dung gần nhà tôi ở quê. Ở quê ruộng vườn nhà ai cũng rộng, tuy nhà gần nhau nhưng đến đoạn đường khoảng hơn trăm mét. Cô Dung là người hàng xóm. Cô khoảng 46 – 47 tuổi gì đó vào thời điểm cách đây mấy năm rồi. Chiều hè, xuống nhà cô chơi. Mấy đứa con cô có ở nhà hết, con Sương, con Trúc, cũng nghĩ hè nên nhà cô đông người. Con Sương nhỏ hơn tôi 2 tuổi, con Trúc là em con Sương đi học trung cấp ngoài tỉnh nên nó thì về nhà thường xuyên. Nhà cô còn hai đứa nhỏ nữa đứa học lớp 10 đứa học lớp 6. Chồng của cô đi làm ăn xa nên công việc đồng áng là cô ở nhà trông nom. Hè này có mấy đứa con về nên tôi cũng hay xuống nhà chơi. Ngồi ở nhà cô nói chuyện tào lao được một hồi cô bảo mấy đứa đem chè đậu đen lên ăn cho vui. Dĩ nhiên là tôi cũng ăn vài chén. Ngồi chuyện phiếm thì con Sương nói: – Ở Sài Gòn sao ít thấy ông lên chỗ tui chơi. – Tui bận lắm. – Mấy ông mà bận. Mấy ông đi gái gú không, nên đâu có thời gian rảnh lên bọn tui chơi mà nói. – Giỡn hoài vậy bà. Rảnh thì đi uống café thôi. – Café đèn mờ hả. Bọn ông tui nghi lắm. Cô Dung nghe vậy góp vô một vài câu đùa: – Café đèn mờ là café ôm đó hả. – Dạ phải cô, mấy quán café tối thui ở thành phố mà. Cô Dung tiếp: – Không có điện gọi là mờ hả. Con Sương và con Trúc giải thích: – Là quán café họ chong bằng bóng đèn chớp nháy đó má, vô trong không thấy gì hết tối thui à. Có tiếp viên nữ thôi. – À má thấy tivi có nói về mấy quán đó. Trong chương trình an ninh. Ở thôn mình mấy bà bạn nói chồng của bả đi làm thành phố về kể chuyện café ôm xào khô gì đó. Bọn tôi nghe nói vậy vừa cười khúc khích vừa giải thích cho cô Dung hiểu về café ôm. Ai cũng cười hết. Tôi chọc: – Vậy cô xem chừng chú ở nhà nha, chú đi làm ăn xa rồi cũng café cà pháo đó.. – Kệ ổng chứ. Thích thì đi. Nhưng mấy con tiếp viên đó nó trẻ thích gì mấy người nông dân già như bọn ông đâu. Bọn tôi lại cười vừa ăn vừa lấy những câu chuyện đọc sách báo cho cô biết, nào là tiếp viên trẻ đẹp thì cũng có tiếp viên già. Cô hỏi liên tục. Vừa ăn vừa trả lời bọn tôi lại nói: – Tiếp viên lớn tuổi cũng có khoảng 40 tuổi đến 50 tuổi phục vụ cho mấy người ít tiền già cả. Má không biết đó thôi. – Vậy hả, mấy đứa đi học thì biết nhiều chứ tao ở ngoài quê làm sao biết. Mà bọn thanh niên thì tìm gái trẻ ông già thì gái già hả. Tôi nói : – Cũng gần như vậy, nhưng nhiều khi thanh niên lao động ít tiền thì nó vào chỗ mấy bà sồn sồn đó cô. – Cháu rành quá ha. – Đâu có đâu mà rành, tối tối cháu ra chỗ thằng bạn bán quần áo ngoài đường đối điện ở đó quán café ôm quá trời, mình thấy nên biết. Con Sương nói: – Bạn ông bán quần áo hả? Tôi trả lời ừ xong, cô Dung hỏi tôi nơi đó có bán quần áo phụ nữ nhiều không rẻ không, tôi bảo áo cũng rẻ, đa số là mới nhưng họ may lỗi nên bán rất mềm. – Có kiểu áo cô mặc không kiểu như bó sát người mà bằng thun đó. Con Sương nói: – Nhiều lắm má ơi. Mà má có rồi mà hỏi làm gì?
0 bình luận