Ntr: địt Bà Chủ Trọ Cực Dâm
Kabuto
Chương 3
Dân không muốn giải thích, không muốn nói cho em biết là sẽ đau khổ suốt đời nếu em sống với nó trọn đời. Bài học về hôn nhân với Mai đã làm nó đau lắm rồi, nó không muốn đau thêm một lần nữa. Lúc đầu cũng chỉ là ý định chơi bời chứ nó đâu có nghĩ được là nó lại yêu em đến như vậy. Dân sờ lên vai xoa xoa những vết sẹo mà em đã đánh dấu trên đấy. Nó nghĩ lại mấy đêm cuối cùng khi nó sang đây. Cứ nghĩ là sẽ không bao giờ được gặp em nữa thì em lại xuất hiện trước mặt nó, em ôm nó khóc rất lâu và nói “em nhớ anh”.
Cái lúc ôm em để em khóc thì nó mới biết là em yêu nó thực sự, cái tình cảm này không phải là giả dối, nó suy nghĩ vậy. Bốn hôm liên tiếp Dân và nó đi chơi khắp hà nội để cố sống bên nhau những ngày cuối cùng trước khi phải dời xa nhau. Ban ngày thì em cố nói cười để nó được vui, nhưng cứ đêm xuống trong căn phòng của nhà nghỉ là em lại khóc, hình như em khóc suốt đêm, đêm nào cái gối của em cũng ướt sũng. Có những hôm em vừa khóc vừa cắn lên vai nó rõ đau như để trút hết nỗi giận lên đó vì nó bỏ em đi.
Những đêm cuối cùng bên nhau em đã cho Dân tiến xa hơn chút. Dân nhớ lại cô bé tuyệt đẹp với đám lông mượt mà, phía dưới ửng đỏ nhìn vô cùng kích thích nó. Em đã không phản đối khi Dân dùng tay thám hiểm cô bé, Dân đút ngón tay vào một lúc thì cô bé cũng trào nước. Dân tham lam muốn hơn nữa và hắn đã hôn vào cô bé, hắn dùng lưỡi làm cho em phải rên lên nhè nhẹ. Cứ tưởng em đã đồng ý nhưng khi Dân định đút cái dương vật vào đó thì em mở mắt rồi khép chặt chân lại không cho Dân làm việc đó.
Ba đêm liền lúc nào cũng vậy, cứ đến cao trào khi Dân muốn làm tình thật sự thì em lại từ chối, nhất quyết khăng khăng không cho hắn đi qua giới hạn. Đến đêm thứ 4, đêm cuối cùng được ở bên nhau, cứ nghĩ là không được nên Dân cũng thôi không có đòi hỏi gì, anh chỉ thích nằm ôm hôn vuốt ve thì em nói vào tai hắn: “Cho vào đi anh.” Làm hắn tròn mắt ngỡ ngàng. Dân nằm thở dài một tiếng khi nghĩ đến chuyện đó. Cứ tưởng em đau vì dương vật mình to, nhưng khi xong hắn thấy có vài vệt máu đỏ trên chiếc ga giường thì hắn mới nhỡ lẽ “em vẫn còn”.
Dân với chiếc điện thoại bật lên để đọc lại tin nhắn mà hắn nhận được khi đang ở sân bay. Em đã về quê ngay sáng hôm sau và đã nhắn tin cho Dân lần cuối: “Đêm qua em quyết định tặng cho anh, người mà từ trước đến nay đã cho em biết thế nào là tình yêu. Em không bao giờ trách anh điều gì, mà chỉ cần anh đừng bao giờ quên em, một cô bé làm nghề gội đầu nhưng lại yêu anh rất nhiều. Em mong anh ở phương xa được hạnh phúc.”
Nước mắt Dân lại tuôn ra trong màn đêm khi hắn đọc đi đọc lại cái tin nhắn đó, hắn nhớ em và thấy có lỗi với em. Dân gập điện thoại lại và cố nhắm mắt để mai bắt đầu một cuộc sống mới.
Những ngày đầu đi làm của Dân cũng khá vất vả vì Dân chưa quen việc và những người làm ở đây cũng tỏ ra chẳng thân thiện gì cho lắm. Nhiều hôm đông khách nhiều việc nhưng vì là lính mới nên có một số việc Dân phải hỏi làm thế nào thì từ ông bếp trưởng đến những ông nhân viên quèn cũng cáu gắt với Dân làm nó cảm thấy tự ái chỉ muốn đi về.
Nhưng nó nghĩ quan trọng là công việc, quan trọng là cuối tháng có lương nên nó cố nhẫn nhịn chờ hết giờ để đi về. Vợ chồng ông bà chủ thì khá chênh lệch tuổi tác. Ông chủ cũng trên 40 rồi, nhưng cô vợ lại khá trẻ kém cả tuổi Dân chừng 25. Nhà ông bà chủ có hai quán nên ông bà thay nhau chạy đi chạy lại để quản lí. Dân thấy ông chủ thường ra muộn, tầm 11 – 12h mới ra, nhưng ít khi ở đó mà ông như là 1 chân chạy chẳng ai biết ông đi đâu. Cứ đến 5 – 6h là bà chủ về trước để lo con cái tuy là đã có 1 bà ô sin giúp việc. Một quán thì 8h đóng cửa, một quán thì tận 10h mới đóng nên ông chủ thường là người về muộn nhất, vì ông phải cầm tiền và kiểm tra sổ xách.

0 bình luận