Chương 2

… Hai ngày đầu Dân không phải đi làm, Dân đã ra ngoài quán chỗ nó sẽ làm và anh chủ quán khá thân thiện và sống hiểu người. Anh bảo nó cứ nghỉ ngơi 2 – 3 hôm đi thăm thành phố rồi hẵng đi làm. Cả ngày ở nhà có mỗi mình nên Dân cũng chẳng biết làm gì và cũng chẳng có ai để nói chuyện, Dân đi ra phố và lượn lờ cho biết đường biết phố, nó cứ đi một mình và chỉ có điếu thuốc làm bạn. Nó cảm thấy sao cái cô đơn cứ bám lấy nó hoài vậy. Nó đã từng đổ vỡ trong hôn nhân một lần rồi và cái hôn nhân đó nó cũng đã quên, chỉ có duy nhất một cái buồn là nó mãi mãi không bao giờ có thể làm cha được. Hai đêm đầu tiên vì là nơi ở mới nên Dân cứ nằm trằn trọc thao thức mãi không ngủ được. Cả nhà đã đi ngủ và tắt hết điện, Dân nằm nhìn cái bóng tối trong căn phòng, nó nhớ mẹ và nhớ “em”, người con gái mà nó đã yêu khi nó vừa về Việt Nam tận 6 tháng. Hình ảnh của em lại hiện về làm nó lưu luyến, làm nó nhớ lại những phút dây khi được ở bên em. Người con gái nó yêu là một cô gái làm nghề gội đầu mới 19 tuổi, em xinh xắn và làm trong một quán gội đầu masage. Nó ấn tượng và có cảm tình với em vì tất cả các cô gái ở đó việc gì cũng làm từ gội đầu đến masage, thậm chí là đi khách vào nhà nghỉ nhưng chỉ trừ có em là không. Em xinh nhất và trẻ nhất ở đó nên khách nào cũng muốn em đấm lưng cho, tất cả bao giờ em cũng từ chối… lúc thì từ chối nhẹ nhàng, lúc thì từ chối bằng cách cáu gắt. Em là người Hải Phòng nên tính tình cũng hơi có phần đanh đá. Tuy là bé nhất nhưng ai cũng sợ em, vì em có cái tôi rất lớn. Vì về VN chơi nên Dân cũng chẳng có việc gì làm nên ngày nào Dân cũng đến quán em để gội đầu và uống bia. Dần dần em cũng quý Dân vì thấy Dân đến đây chỉ để em gội đầu chứ chẳng bao giờ em thấy Dân lên gác đấm lưng như những người khách khác. Dần dần cả hai người cùng yêu nhau, Dân nhớ lại những kỉ niệm đưa em đi chơi, hay hai đứa lên cầu chương dương ngắm sông nói chuyện. Lúc yêu em Dân mới thấy con người em rất khác, em cũng có tình cảm, cũng sống nội tâm, cũng có buồn vui, hờn ghen như bao cô gái bình thường. Em đã đưa nó về quê em chơi mấy lần và Dân nhớ lại cái không khí ấm áp của một gia đình nông dân. Cả nhà em từ bố mẹ đến anh chị ai cũng quý nó, lúc nào cũng nhắc em về là phải bảo nó về cùng để uống rượu với bố và anh. Yêu nhau mấy tháng thì hai người cũng chỉ dừng lại ở nụ hôn, hôm nào dục vọng lên cao thì em cũng chỉ cho nó sờ và hôn lên bầu ngực to trắng mà Dân không thể tưởng tượng nổi sao một cô gái mới 19 tuổi lại có bộ ngực to đến như vậy. Mấy lần Dân muốn tiến xa hơn, vì lúc đó biết là yêu em nhưng trong đầu Dân vẫn nghĩ một cô gái làm nghề gội đầu thì cái chuyện tình dục là điều hết sức bình thường nên Dân mấy lần cho tay xuống mơn trớn cô bé và lần nào em cũng lấy tay chặn lại không cho nó vượt quá giới hạn. Khi tình yêu sâu đậm thì Dân muốn em là của riêng mình, nó không muốn em làm cái nghề tai tiếng này nữa. Em cũng biết là Dân không thích mình nói chuyện với khách nên vì yêu Dân em đã đồng ý bỏ nghề. Những tháng ngày sau Dân đưa em đi tìm việc nhưng chẳng xin được việc gì cho em, đơn giản là tiền không có, quan hệ cũng không, học vấn thì em chỉ học hết lớp 9 rồi bỏ học nên không ai thuê em cả. Khi cái lúc em đã yêu Dân quá nhiều, tất cả chỉ biết dựa vào nó ở cái thành phố đông đúc này thì Dân đã nói sự thật cho em biết là 1 tuần nữa nó phải đi xa, nó phải đi sang Đức để tiếp tục làm việc. Dân biết mình là thằng khốn nạn, nghĩ đến đây nước mắt nó trào ra vì thương em. Em đã giận nó và rất buồn khi nghe Dân nói điều đó ra. Em đã bỏ về quê với dòng tin nhắn mà nó đọc thấy đau đáu trong tim: “Em biết anh vẫn chỉ coi em là gái gội đầu thôi. Em không trách anh, em chỉ trách bản thân là đã tin và yêu anh quá nhiều. Chúc anh hạnh phúc và tìm được người con gái”trong sáng”hơn em.”
0 bình luận