Chương 4

– Đúng là điện thoại nếu như có thể làm như thế nhưng hôm qua tất cả bảo bối tớ đều đem sửa chữa định kỳ mà làm sao bạn ấy làm được… – Nhưng sao nobita lại biết taekwondo được cơ chứ những kỹ thuật đó chỉ có người luyện hơn 10 năm mới làm được như thế nhưng cậu ấy có bao giờ đi học võ đâu… – Chuyện này tớ cũng chịu chỉ còn cách hỏi nobita thôi… – Cậu ấy bỏ đi rồi mà nói thật bây giờ mà tớ bắt nạt nobita nữa chắc không được nữa rồi mấy tên lúc nãy to con hơn nobita thậm chí là hơn cả tớ mà nobita đánh cho mấy đó nằm la liệt còn vài còn bị ngất lịm đi nữa chứ kinh thật… – Tớ còn không tin vào mắt mình nữa mà nobita sau hôm nay như người khác vậy thôi tớ đi tìm nobita đây tớ đi đây mấy cậu về đi tôi nắm tay Shizuka đi theo những nơi mà nobita trước đây tới… – Nobita sao hôm nay cậu trở nên khác lạ thế như 1 con người khác thế từ chuyện cậu làm được hết bài tập khó tới chuyện cậu biết võ đánh mấy tên đó nằm la liệt cậu có phải nobita không vậy hay trước đây cậu che dấu tài năng của mình… Shizuka nói thế tôi cũng chả biết giải thích sao nếu lúc nãy tôi kiềm chế lại thì đâu có chuyện khó xử như thế nhưng tính cách tôi như thế rất ghét ỷ mạnh ăn hiếp yếu đường này là ăn hiếp bạn tôi tôi chịu sao nổi… – Tất nhiên tớ vẫn là nobita là cậu bạn hậu đậu của cậu đi nhưng đây là con người khác của tớ đi tới vừa mới khai mở đi… – Hihihi tớ tin cậu vẫn là nobita người bạn của tớ… – Ừ chúng ta mau về nhà thôi tôi với shizuka về nhà tôi liền chạy lên phòng thì thấy Doraemon đang ngồi đó… – Nobita cậu mau giải thích chuyện lúc chiều đi tại sao cậu lại biết võ được cơ chứ cậu còn đánh võ rất giỏi nữa chứ cậu giải thích đi tôi cũng chả biết làm sao giải thích đi tôi chả biết trả lời sau tôi đành giả ngất đi Doraemon thì lây người tôi liên tục 1 lát sau thì tôi tỉnh lại thì tôi giả vờ chẳng nhớ gì cả… – Ủa bố mẹ Doraemon sau mọi người ở đây con nhớ mình đang đi học về với Shizuka mà sao con về nhà khi nào con không nhớ… – Chuyện hồi chiều cậu còn nhớ không nobita… – Là sao Doraemon cậu nói sao tớ không hiểu… – Thì mà không có gì đâu… Tôi thở phào nhẹ nhõm tôi biết chắc chắn Doraemon đã tin mình không nói gì nếu không thì chả biết nói sao với bố mẹ đây bây giờ tôi rất khó nếu là tôi ở ngoài đời thì không có gì nhưng lại xuyên không vào cơ thể nobita một người yếu đuối trói gà không chặt tự nhiên hôm nay lại đánh một đám du côn ra bã thì ai tin cho được thôi thì phải thích nghi dần với cuộc sống này thôi để tránh mọi người nghi ngờ nên tôi hạn chế thể hiện kỹ năng của mình tốt nhất có thể… Sáng ngày hôm sau tôi dậy khá sớm Doraemon nhìn tôi có vẻ bất ngờ chắc lần đầu thấy nobita dậy sớm như thế… – Nobita sao hôm nay cậu dậy sớm thế không giống như thường ngày… – Thì tớ muốn dậy sớm chứ có gì đâu… – Hôm nay chắc trời mưa quá nobita hôm nay dậy sớm đi học…
0 bình luận