Chương 1
Diễm không ngờ mình thoát được cái chết cũng như không ngờ chuyến xe mà mình đi lại gặp một tai nạn thảm khốc đến vậy…
Lúc lái xe đổ đèo mọi người còn đang lim dim chìm trong giấc ngủ trưa. Đoạn đèo này tuy dốc và hai bên là vực sâu nhưng đường rộng và người lái xe cũng là một người cẩn thận những hành khách ngồi bên trong chả việc gì mà phải lo lắng cả. Rôi vào lúc không ai ngờ tới nhất một loạt súng vang lên và có tiếng thét đau đớn của tài xế…
Hành khách choàng dậy ngơ ngác rồi có ai đó hét lên giọng kinh hoàng…
– Phỉ là bọn phỉ…
Diễm bị những hành khách khác xô đẩy chen lấn ngã xuống sàn xe nhưng trước đó cô kịp nhìn thấy người tài xế đã gục xuống vô lăng máu phun ra từ ngực…
Chiếc xe tròng trành và bắt đầu lao đi với tốc tộc chóng mặt nhằm thẳng phái vực thẳm bên người. Và sau đó là một màu tối đen Diễm ngất đi…
Tỉnh dậy giữa một đống ngổn ngang những người bị thương và hình như tất cả đã chết trong chiếc xe ở tư thế cắm đầu xuống đất. Diễm dùng hết sức để bò ra ra ngoài. Cô không kịp và cũng không thể cứu giúp một ai cả vì mùi xăng đã thốc vào trong xe nồng nặc…
Vừa thoát khỏi xe và chạy được cách đó chừng 20m thì một tiếng nổ lớn vang lên. Diễm quay đầu nhìn lại, toàn bộ chiếc xe khách đã chìm trong một quả cầu lửa. Cô bật khóc…
Một lúc sau khi đã bình tĩnh trở lại Diễm kiểm tra sơ qua bản thân. Cô bị thương nhiều chỗ may mắn thay tất cả chỉ là ở phần mềm dù có chút ít đau đớn nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Diễm đứng dậy khó nhọc bước đi từng bước đi đâu cô cũng chưa biết nhưng trước tiên rời khỏi chỗ này rồi sau đó tình tiếp.
Sau chừng một giờ Diễm cảm thấy có chút gì đó thật sự tuyệt vọng. Rừng vẫn xanh ngắt dài không có điểm tận cùng. Đi mãi vẫn cảm giác như mình dậm chân tại chỗ những vết thương trên người Diễm do cô vận động quá lâu đã bắt đầu rỉ máu đau đớn. Cô dừng lại ngòi nhỉ ở một gốc cây xé nốt những mẫu quần áo trên người buộc lại vết thương ở chân. Bây giờ trên người Diễm chỉ còn độc một chiếc quần xi líp, cô thở dài nghĩ rất lung trong đầu tìm cách thoát khỏi hoàn cảnh này. Nghỉ được một lúc không thấy có cahcs nào khác và sự mệt mỏi cũng giảm bớt đi Diễm lại tiếp tục tiến bước về phía trước.
Đến khi ánh hoàng hôn cuối ngày tắt hẳn trời đột ngột đổ mưa như trút trận mưa của rừng già, Diễm bị những giọt nước rơi xối xả từ trên cao xuống tối tăm cả mặt mũi không nhìn thấy gì cả. Lần mò từng bước trong làn mưa may mắn Diễm tìm thấy một khe đá hẹp có thể tạm che…
Cô chui vào đó không chút do dự, vào trong rồi dùng tay sờ xung quanh Diễm cũng hình dung ra đại khía chỗ mình đang trú mưa. Đó là một khe núi rát nhỏ nhỏ đến nỗi không đủ cho hai người tránh nhau nhưng lại rất kín đáo người ngồi bên trong không cần lo lắng mưa sẽ chạm đến mình. Nơi này lại rất khô ráo nữa Diếm thở phào nhẹ nhõm cô đưa tay ra hứng chút nước mưa bên ngoài rồi ngửa cổ uống ngon lành. Vậy là đêm nay có thể tạm thời được an toàn rồi mai thảo nào cũng có người đến tìm. Một sự kiện kinh hoàng như vừa rồi không thể không có ai biết được…
Chiếc quần lót ướt sũng nước mưa dính sát vào người làm cho Diễm cảm thấy khó chịu và đôi chút ngứa ngáy cô cởi nốt ra vắt kỹ rồi phơi lên tảng đá trong khe núi. Một chiếc quần xi líp chả che được bao nhiêu nhưng dù sao cô cũng không muốn người ta tìm thấy cô không một mảnh vải che thân…
Trận mưa dữ dội rồi cuối cùng cũng phải tạnh trời quang đãng hẳn thậm chỉ còn có anh trăng rọi sáng cả khu rừng…
Diễm loay hoay cuối cùng cũng gom được một ít lá cây trải xuống bên dưới làm thành một lớp đệm sau đó ngả lưng nằm lên đó. Cô cố gắng ngủ để quên đi những vết thương đang hành hạ khiến cô đau nhức…

0 bình luận