Chương 2

Cô gái ngồi ở chính giữa kia có vẻ đẹp xinh xắn lanh lợi, nhưng tuyệt đối không phải dạng tiểu thư liễu yếu đào tơ, khuôn mặt của cô ấy rất xinh đẹp, hơn nữa cặp mắt kia của cô ấy rất sáng, còn có cái miệng trái tim nhỏ nhắn có màu hồng phấn. Còn người ngồi ở bên phải kia là cô gái có dáng người rất nóng bỏng, mặc dù chỉ là ngồi ở chỗ đó mà Tiến Đạt cũng cảm nhận được đôi vú đồ sộ kia, bốn bàn tay đàn ông chỉ sợ mới có thể miễn cưỡng nắm hét ngực cô ta. “Mời ngồi." Tiến Đạt đang miên man suy nghĩ, Ngọc Mai thản nhiên nói với hắn một câu, sau đó cô ngồi xuống ghế bên trái. Tiến Đạt không dám nhìn loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế trước mặt các cô, tim hắn đập có chút nhanh, hắn hơi sốt ruột. "Cậu tới phỏng vấn ứng tuyển vị trí trợ lý, vậy cậu có biết trợ lý phải làm những gì không?" Cô gái nóng bỏng ngồi đối diện vừa cắn cắn đuôi bút bằng cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm vừa đặt câu hỏi cho tôi. Tiến Đạt vội vàng gật đầu trả lời: "Biết, chính là tận lực phối hợp hành động của các cô." Điều này có nói rõ trên trang tuyển dụng của công ty này, cho nên hắn rất thoải mái trả lời. Cô gái nhếch môi, dường như có chút buồn cười, lại hỏi: "Vậy cậu biết chúng tôi sẽ có những công việc như thế nào không?" “Quý công ty là công ty tổ chức quảng cáo, công việc chắc chắn là có liên quan đến tổ chức quảng cáo, ví dụ như hoạt động tuyên truyền tại hiện trường." Tiến Đạt trả lời cẩn thận. Thái độ của cô gái nguyên bản vẫn vô cùng tốt, lúc này cô ta đứng lên khỏi ghế, đôi vú khổng lồ kia theo động tác của cô ta nên run lên, quả thực như thể muốn nhảy ra khỏi chiếc áo vest, cô ta cũng không quan tâm điều này, vỗ bàn lạnh lùng nhìn anh, rất lạnh lùng nói: "Cậu có thể đi rồi!" Chuyện gì đây? Phỏng vấn thất bại rồi sao? Tiến Đạt có chút khó tin nhìn cô gái có dáng người rất nóng bỏng này. Sao lại thất bại? Tiến Đạt rất không hiểu, tuyệt vọng thất thểu đi theo phía sau Ngọc Mai. Có lẽ bởi vì tâm trạng quá tệ, Tiến Đạt không nhìn đường, cũng không phát hiện Ngọc Mai đang dẫn hắn đi đường không giống lúc đến, không đi thang máy mà đi về phía căn phòng cuối cùng tầng. Khi Tiến Đạt nhận ra, hắn đã được đưa đến trước một căn phòng, Ngọc Mai đưa tay ra văn tay nắm cửa một cái, cánh cửa mở ra. “Anh vào đi.” Ngọc Mai nhìn hắn lạnh nhạt nói, Tiến Đạt hoang mang, mơ hồ nghe lời đi vào. Đây là một căn phòng rất ấm áp, không chỉ có ghế sofa, thậm chí còn có một chiếc giường đôi, căn phòng này chủ yếu được thiết kế màu xám trắng, có chút không giống phòng làm việc bình thường. “Xin hỏi…” Tiến Đạt rất không hiểu tình hình hiện tại là gì, định hỏi thì bị Ngọc Mai ngắt lời, cô chỉ vào ghế sofa ba người kia nói: “Mời anh ngồi.” Đầu óc Tiến Đạt mù mịt không hiểu gì, thế nhưng hắn vẫn đến đó ngồi xuống, hắn phát hiện cái ghế sofa này rất mềm mại, mới ngồi xuống mông hắn đã lún vào ghế sofa một nửa. Ngọc Mai ngồi xuống bên cạnh anh, đôi chân mảnh mai vắt chéo chồng lên nhau, để Tiến Đạt không nhịn được nhìn mấy cái. "Anh nghĩ sao về công ty của chúng tôi?” Ngọc Mai quay lại nhìn anh. Tiến Đạt vội vàng thu hồi tầm mắt, đối diện với khuôn mặt nhỏ bé của cô, cái miệng chúm chím hồng hào đó làm hắn có chút thất thần, sau đó vội vàng trả lời: “Rất tốt, quy mô rất lớn, nhưng có điều nó có chút kỳ lạ ~” “Kỳ lạ cái gì?” Ngọc Mai lại hỏi, Tiến Đạt lại không trả lời, bởi vì không biết có nên nói hay không, hắn muốn nói là tại sao nhân viên trong công ty này toàn là phụ nữ, rất kỳ lạ. Tiến Đạt không trả lời, Ngọc Mai cởi giày ra, trèo lên ghế sofa, bước đến gần Tiến Đạt, cuối cùng gần như áp vú sán lên người anh, khuôn mặt nhỏ bé cọ vào mặt anh.
0 bình luận