Người Mẹ Mistress

Độc Thân Cẩu

Chương 1: Quá khứ của cha mẹ tôi

Thị trấn Đồng Văn nằm ở vùng sâu vùng xa, giao thông không thuận tiện, phong tục dân gian khắc nghiệt, là một trong số ít những thị trấn nghèo khó của cả nước. Tôi tên là Giàng Văn Phùng, tôi sinh ra ở thành phố này ngay sau sinh nhật lần thứ mười lăm, tôi có một gia đình trông bình thường nhưng lại không hề tầm thường. Cha tôi là Giàng Văn Quân, 40 tuổi, đến từ vùng núi xa xôi của thị trấn Đồng Văn, xuất thân từ một gia đình nghèo khó, là một người đàn ông được mệnh danh "Phượng hoàng của vùng núi", mẹ tôi là Lương Thị Thu, 30 tuổi, đến từ nhà họ Lương nổi tiếng ở thành phố Hà Giang, là một phú bà chính hiệu, hai người thân phận rất khác nhau, là chồng già vợ trẻ chênh lệch mười tuổi, đương nhiên cũng xảy ra rất nhiều chuyện. Để tôi nói về cha tôi trước, bố tôi là sinh viên đại học duy nhất ở trong bản, lúc đó ông thấy chuyên ngành tâm lý học khá mới lạ, nhưng học phí lại vô cùng đắt đỏ, mặc dù được cả bản ủng hộ nhưng cha tôi không thể tự mình chi trả được hết, chỉ vì cung cấp tiền cho cha tôi đi học mà số phận của cả gia đình thay đổi, chú út cũng bỏ học đi làm cùng ông bà nội, nhặt rác, chuyển gạch, vận chuyển máu… Dù vất vả, mệt mỏi đến mấy, họ nhất quyết muốn cha tôi học lên tiến sĩ. Cha tôi cũng đi làm một gia sư bán thời gian để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, nhưng một biến cố đã xảy ra, khi cha tôi chưa tốt nghiệp bằng tiến sĩ, chú út tôi khi đi làm xây dựng đã gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, bị cột bê tông đè lên xương sống, tình trạng rất tồi tệ, ông bà tôi lăn lộn cả đêm cầu xin nhà thầu để được giúp đỡ. Nhưng sau khi tai nạn xảy ra, chủ nhà thầu đã bỏ trốn, ông bà tôi lại tìm đến công ty xây dựng. Nhưng công ty xây dựng lại trốn tránh trách nhiệm, họ nói rằng chú út của tôi đã không ký hợp đồng để yêu cầu họ tìm một nhà thầu có trách nhiệm, nói rằng vì lòng nhân đạo, công ty sẵn sàng chi trả năm trăm triệu "tiền từ thiện", còn yêu cầu ông tôi ký vào thỏa thuận. Chú út của tôi đang chờ được cứu mạng, ông tôi đã ký hợp đồng lấy tiền mà không cần suy nghĩ nhiều, nhưng năm trăm triệu chỉ đủ để đưa chú út của tôi từ địa ngục trở về, những lần điều trị tiếp theo cần rất nhiều tiền, hơn nữa phải làm nhanh, không thể để bỏ sót những điều tốt nhất, trong thời gian điều trị có thể bị liệt nửa người. Ông tôi lại phải quay lại tìm công ty xây dựng, lần này thái độ của công ty xây dựng thay đổi rõ rệt, họ lấy ra bản thỏa thuận mà ông tôi đã ký, nói rằng chú út của tôi không hề bị thương trên công trường của họ. Bọn họ cho năm trăm triệu là đã nhân từ lắm rồi, ông tôi không đồng ý và cãi tay đôi với họ, kết quả là ông bị đánh và được đưa đến bệnh viện. Bà tôi biết tin cũng đột ngột đổ bệnh, một người họ hàng của tôi đang không có việc làm nhanh chóng báo cho bố tôi. Cha tôi chết lặng tại chỗ khi biết chuyện, tiền học và tiền sinh hoạt nói thì dễ nhưng bệnh tật thì không thể chậm trễ, tiền, tiền, tiền phải trả gấp, tôi không biết chính xác những gì cha tôi đã nghĩ, nhưng lúc đó những người giàu nhất trong những mối quan hệ của cha tôi đều là con nhà giàu được dạy dỗ, dù sao thì bằng cách nào đó, cha tôi không chỉ có tiền mà còn khiến một trong những công chúa nhà tài phiệt phải to bụng. Chỉ là đã quá muộn, chú út của tôi đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để điều trị, cuối cùng hoàn toàn liệt nửa người, ông bà tôi cũng ngã gục vì bệnh. Lại nói đến công chúa nhà tài phiệt, đúng rồi, chính là mẹ tôi, mẹ tôi năm ấy mới mười lăm tuổi, là học trò đầu tiên mà cha tôi dạy kèm, không hiểu sao mẹ tôi lại phải lòng một người bình thường như cha tôi. Sau này, tôi nghe mẹ kể lại rằng bà sinh ra trong một gia đình giàu có, có vẻ đủ ăn đủ mặc nhưng lại có rất nhiều quy tắc, ngoại trừ bà ngoại ra thì những người khác trong gia đình đều chỉ quan tâm đến lợi ích gia đình, quan hệ gia đình thực sự rất lạnh nhạt, sau khi ông ngoại và bà ngoại sinh mẹ tôi ra, mọi thứ đều thay đổi, ngoại trừ các lớp học văn hóa, đàn, cờ, thư pháp, hội họa, múa và thanh nhạc, cắm hoa trà đạo, nữ công gia chánh, vân vân và vân vân… Những việc này ông ngoại đều bảo mẹ tôi phải học qua, nếu không muốn biết tất cả mọi thứ thì phải giỏi tính toán, vì vậy mẹ tôi học như sống trong địa ngục. Tuy nhiên, ngoài việc quan tâm đến các khóa học như yoga hay khiêu vũ giúp con gái giữ dáng và trở nên xinh đẹp, mẹ tôi đã tham gia các khóa học khác một cách không mệt mỏi. Ông ngoại không nhìn vào quá trình mà chỉ nhìn vào kết quả, hễ có khi nào mẹ tôi chậm trễ là mắng bà, ông ngoại mà mắng thì mẹ tôi lại càng không muốn học, vòng quay cứ thế lặp đi lặp lại, tạo thành một vòng tròn khép kín hoàn hảo.
0 bình luận