Chương 2

– Đan Thy… Con bé này… Không nhận ra anh sao? Người thanh niên lên tiếng trách móc nhưng miệng cười thật tươi. Nụ cười của anh làm Đan Thy nhận ra nét quen thuộc. Đó chẳng phải là anh Trung, anh ruột của nàng sao? Nàng mỉm cười thật tươi, đặt vali xuống. – Anh Hai… – Khà khà… Nhớ anh rồi hả? – Anh Trung xoa xoa đầu Đan Thy, cười toe toét. – Con… Thy… Nghe tiếng gọi khàn đục từ trong nhà, Đan Thy ngẩng người nhìn lên. Trước mặt nàng là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, vội vàng bước ra từ nhà bếp. Ông đẩy gọng kính trên sống mũi lên cao để nhìn nàng rõ hơn… Nhìn hai khóe mắt đầy nếp nhăn tồn đọng từ sự gian truân lận đận của ông, hai mắt Đan Thy thoáng ửng đỏ. Nàng nhận ra Ba mình đã già. Già hơn rất nhiều so với hình ảnh trong ký ức nàng lưu trữ. – Ba… – Vào đây… đứng đó làm gì… Ba bước đến dắt tay Đan Thy kéo vào trong. Nàng nhận ra bàn tay ông thật thô ráp nhưng rất ấm áp. Đan Thy ngồi xuống chiếc ghế salon cũ kỹ, bên cạnh ông. Nàng mỉm cười vui vẻ để Ba và anh Hai nhìn ngắm như muốn bù đắp lại bao nhiêu năm tháng xa cách. – Con lớn quá rồi… còn xinh đẹp như mẹ con ngày xưa… – Ba nói mà giọng có chút nghẹn ngào run rẩy. – Ba à… Nhắc đến mẹ làm gì nữa? – Anh Trung vừa xách vali Đan Thy vào phòng quay lại, hơi cau có nói. – Được được… Không nói về bà ta nữa… Đan Thy nhìn hai người, hai bàn tay vô thức đan lại vào nhau. Khi xưa Ba Mẹ nàng ly hôn thì nàng quá nhỏ để biết nguyên nhân. Sau này dù nàng có hỏi lại nhưng mẹ nàng nhất quyết không nói. Nhưng hôm nay Đan Thy chợt nhận ra trong ánh mắt của anh Trung dường như chất chứa một sự bất mãn khi Ba nhắc đến mẹ. – Bây giờ con đã dọn đến đây ở… Ban đầu có thể có chút lạ lẫm… Nhà bên này chật chội hơn nhà dượng của con nhiều… – Dạ, không sao. – Đan Thy gật đầu mỉm cười nói. Quả thật lời Ba nói không phải là khách sáo. Bây giờ Đan Thy nhìn lại mới nhận ra căn nhà tập thể này rất nhỏ. Dù mọi thứ bày biện rất ngăn nắp gọn gàng nhưng nhìn qua diện tích của cả gian phòng khách, nhà bếp và bàn ăn trước mắt cộng lại mới bằng phòng ngủ của nàng trước đây. Nhưng điều đó chưa là gì. Điểm khó xử còn ở phía sau… – Căn nhà này chỉ có hai phòng ngủ… – Ba nàng trầm ngâm chút rồi nói. – Nên… – Để con ngủ phòng khách cho… Con Thy là con gái không tiện ngủ ngoài được… – Anh Trung nói. – Nhưng… – Đan Thy ái ngại nhìn anh Trung. – Không hề gì… – Anh Trung xua xua tay nói. – Anh là đàn ông mà, cứ đặt lưng xuống là ngủ. Dễ lắm… Và thế là mọi chuyện tạm sắp xếp như vậy. Đan Thy được nhường ở phòng của anh Trung. Bàn học và sách vở của anh được dọn ra phòng khách. Ba hứa ngày mai sẽ tìm mua cho nàng một cái bàn học đặt vào chỗ trống trong phòng. Anh Trung năm nay học năm thứ nhất Đại học Công nghiệp. Chương trình Đại cương khá nhàn rỗi nên anh quanh quẩn giúp Đan Thy dọn dẹp phòng vừa chuyện trò rất vui vẻ. – Đây là cái lại? Đan Thy đang treo móc quần áo vào tủ, chợt nghe anh Trung kêu lên ngỡ ngàng. Nàng quay lại liền sửng sốt. Anh Trung tròn xoe mắt, hai tay giơ lên một cái quần lót dây loại nhỏ chỉ có một mảnh vải dài hẹp. – Anh này… – Đan Thy mặt đỏ ửng gay gắt, chồm đến giật nhưng anh lại giơ cao nó lên. – Trả cho em… – Ha ha… Đây là cái gì? Nói mau… Anh Trung cười lớn xoay người tránh đi, cười lớn. Đan Thy chợt nhận ra, anh Trung dù đang cười đùa trêu chọc nàng nhưng ánh mắt anh hoàn toàn vui vẻ trong sáng. Anh thật sự không biết đó là gì sao? Con trai đến tuổi anh lẽ nào lại ngây ngô như vậy? Đan Thy không chơi thân với nam sinh nào trong trường nhưng nàng biết bọn chúng cũng không thể trong sáng như anh vậy. Đột nhiên trước ánh mắt hoảng sợ của Đan Thy, anh Trung đưa vật đó lên mũi hít sâu một hơi… – Trời ơi… Không được… – Nàng ngượng đến mặt đỏ như gấc chín, hét lên. – Thơm quá… Ha ha… Em dùng cái này cột tóc sao? – Trung cười toe toét đưa lại cho nàng. – Ừ… cột tóc đấy… – Đan Thy mặt đỏ ửng lườm anh, rồi cuộn nó lại cột lên tóc. Anh Trung nhìn nhìn mớ dây vải cuộn tròn luộm thuộm sau đầu nàng, lắc đầu cười: – Không đẹp chút nào… Hôm nào anh mua cho em cái cột tóc khác đẹp hơn… Đan Thy nhìn anh đi ra khỏi phòng mà gương mặt vẫn còn ửng đỏ đến tận mang tai. Chiếc quần lót này Đan Thy được đứa bạn gái trong trường tặng trong dịp sinh nhật mấy tháng trước. Dù chưa tự mua loại quần G – string này bao giờ, nhưng Đan Thy cũng cho rằng mình cần nó. Con gái mà, ai không thích cái đẹp, nhất là trong những trường hợp mặc quần legging bó sát người. Dù chưa có dịp sử dụng nhưng Đan Thy đã giặt nó và sau đó còn tò mò mặc thử một lần, rồi cất đi. Vậy mà hôm nay… Không hiểu sao lúc này chỉ nghĩ đến vài giây trước anh Trung đưa nó lên mũi hít hít, trái tim Đan Thy đập rất nhanh, bên dưới hạ thể nơi đó có cảm giác nhột nhạt kỳ lạ.
0 bình luận