Chương 1

“Được sinh ra trên đời đã là một niềm hạnh phúc…” Một câu nói đơn giản nhưng nói lên giá trị đích thực của sinh mệnh… Rất nhiều người quanh chúng ta… dùng cả cuộc đời của mình cố gắng đi tìm hạnh phúc mà không biết rằng… hạnh phúc không ở đâu xa mà luôn ở cạnh bên mình”. Ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong lớp, nàng chống cằm lắng nghe bài giảng. Giọng nói của thầy Tuấn oang oang rõ ràng nửa Nam nửa Bắc thật dễ nghe lôi cuốn. Đầu nàng khẽ nghiêng một bên, vuốt lọn tóc đen óng qua vành tai lộ ra gương mặt tuyệt đẹp và đôi mắt to tròn đen láy nhìn bục giảng. “Chúng ta được ba mẹ sinh ra, được lớn lên khỏe mạnh, được học tập, được yêu thương… đó là những niềm hạnh phúc tưởng chừng giản đơn nhưng nó rất… rất lớn lao… rất ý nghĩa…” Thầy Tuấn chợt đảo mắt nhìn xuống, đối diện với đôi mắt đen láy kia, gương mặt ông thoáng sượng cứng, lời giảng cũng tắc nghẽn. “Reng…” Tiếng chuông chợt vang vọng cả sân trường. Đám học sinh như bừng tỉnh sau giấc mộng kéo dài vươn vai đứng lên. Âm thanh ồn ào như họp chợ inh ỏi vang vọng từ trong mỗi lớp học ra đến sân trường. Học sinh ùa ra như bầy ong vỡ tổ phủ kín sân trường rồi ùn ùn nối đuôi nhau rút đi như thuỷ triều. Nàng cũng thu dọn sách vở, đứng lên bước ra khỏi lớp, bỏ lại sau ánh mắt nuối tiếc của ai đó dõi theo. Mái tóc dài thượt đung đưa, nàng thướt tha trong bộ áo dài trắng, hai tay ôm chiếc cặp nhỏ, từng bước nhẹ nhàng đi ra cổng trường. – ĐAN THY… Tiếng gọi lớn làm nàng chú ý quay lại. Nàng mỉm cười vui vẻ, hai chân vội vã bước nhanh sang hướng người thanh niên cao lớn đó. – Anh Hai… – Ừ, về nhà thôi… Nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay anh, đội lên, nàng ngoan ngoãn ngồi lên sau xe, hai cánh tay thon dài choàng qua ôm quanh bụng anh. Chiếc xe máy cũ kỹ lướt đi để lại bao nhiêu ánh mắt nam sinh thẫn thờ nuối tiếc. “Được sinh ra trên đời đã là một niềm hạnh phúc…” Lời giải triết lý của thầy Tuấn lại vang vọng trong đầu nàng. Phải, đúng như vậy. Nàng khẽ nghiêng đầu tựa lên bờ vai rắn rỏi phía trước. Ngửi được mùi mồ hôi đàn ông thoang thoảng lại ấm áp của anh. Được sinh ra trên đời, nàng không đòi hỏi nhiều. Vì nàng đã sớm tìm thấy hạnh phúc của mình ngay bên cạnh. Đan Thy vừa được 17 tuổi hơn bốn tháng trước, đang học lớp 12 trường Trưng Vương. Trong trường nếu kể đến hoa khôi các khối thì chắc chắn không thể không kể đến Đan Thy khối 12. Nàng như kết hợp của tất cả khái niệm xinh đẹp với khuôn mặt thanh thoát, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn, hai mắt to tròn đen láy và mái tóc dài đen óng ả. Nàng còn nổi bật hơn những bạn nữ cùng lứa vì chiều cao 168 cm. Không những như vậy, thân hình Đan Thy lại nảy nở căng tròn với những đường cong uốn lượn làm đám học sinh nam mê mẩn. Không những xinh đẹp, Đan Thy còn là một trong top năm học sinh đứng đầu nhất Khối. Tính tình nàng lại hòa đồng gần gũi với bạn bè, lễ phép với thầy cô. Mỗi ngày đi học Đan Thy đều được anh trai đưa đón… Điều đó vô tình trở thành một bức rào cản vô hình với rất nhiều kẻ si tình. Hơn hai năm cấp ba chưa một nam sinh nào thành công cướp đi trái tim của Đan Thy. Và dĩ nhiên chưa một nam sinh nào được chạm đến người nàng dù chỉ là một cái nắm tay. Còn chuyện hôn môi hay được âu yếm sờ soạng cơ thể Đan Thy thì hoàn toàn chỉ có thể xảy ra trong những giấc mộng tinh của đám con trai. Càng như vậy đám nam sinh trường Trưng Vương càng tôn sùng Đan Thy như nữ thần. Nàng như hình mẫu tượng trưng cho sự trong trắng tinh khiết. Và điều đó cũng kéo đến không ít kẻ ghen ăn tức ở xấu miệng bịa đặt bôi nhọ về Đan Thy. Không ít lần đám nam sinh, lẫn nữ sinh trong trường xảy ra va chạm vì tranh cãi về nàng. Nhưng dù là phe ủng hộ hay ghét bỏ Đan Thy cũng không ai biết, dù nàng có thật sự là một thiên thần thì cũng tồn tại một góc khuất không thể phơi bày trước ánh sáng. Chuyện bắt đầu từ ba tháng trước… Ngày 05/06/2021, là một ngày Đan Thy nhớ mãi. Đó là ngày mẹ nàng lên máy bay xuất ngoại định cư Mỹ cùng cha dượng. Cha dượng nàng là ngoại kiều người Mỹ là một dược sĩ được nhiều Tập đoàn trong nước săn đón. Ông rất yêu thương hai mẹ con nàng và hứa hẹn cho Đan Thy một điều kiện học hành tốt nhất. Nhưng Đan Thy không muốn sống ở nước ngoài. Nàng không muốn mình phải vật vã làm quen với một môi trường mới. Nàng yêu quê hương mình sinh ra, yêu những buổi tụ họp với bạn bè, những tiếng cười nắc nẻ của đám con gái thì thầm nói chuyện xấu hổ… Và Đan Thy cố thuyết phục mẹ cho nàng ở lại và bà đã chấp thuận với điều kiện nàng phải dọn sang sống với Ba ruột của nàng. Ba mẹ của nàng ly hôn từ lúc nàng lên năm tuổi. Đan Thy đi theo mẹ, anh trai lớn hơn nàng hai tuổi sống với ba. Thời gian đầu thỉnh thoảng hai anh em nàng cũng được gặp nhau. Rồi ba mẹ nàng mỗi người một cuộc sống cơm áo gạo tiền, những lần gặp gỡ nhau thưa dần rồi mất hẳn. Để đến khoảnh khắc Đan Thy bước vào căn nhà tập thể nhỏ hẹp, nhìn người thanh niên cao lớn trước mặt mà ngỡ ngàng…
0 bình luận