Chương 4

Miệng tôi run run không biết vì lạnh hay vì lòng tôi đang rối bời: “Bạn ơi, mình có thừa một chiếc áo mưa” Mắt em nhìn tôi: “Anh mua nó bao nhiêu tiền để em gửi” “Không, không mất tiền đâu” Em bật cười, em có hai cái má lúm đồng tiền rất duyên: “Em thấy anh để cặp ở đây đi mua đấy chứ” “Ừm, cái đó, cái đó…” “Thôi anh cứ nói giá mua đi, coi như em mua lại của anh, được không?” “Ừ thì… 5 nghìn” “Em với tay vào trong túi, tìm một tờ 5.000 Đưa ra, tôi tiến đến nhận lấy 5.000 và đưa áo mưa cho em” Em bắt đầu mặc áo mưa vào, vừa mặc vừa hỏi tôi… “Anh học trường TP ạ? Nhìn anh quen quen” “Ừ, anh học 12A1” “Wow, giỏi quá, nhưng mà mấy anh lớp 12A1 rất bất lịch sự” “Sao vậy, em biết mấy đứa con trai lớp anh à” “Có, mấy hôm trước mấy anh ấy kéo nhau đến trêu em” “Vậy hả, sao anh không biết nhỉ” “Vâng, còn gán ghép em với một người lớp anh em chưa hề biết mặt nữa” “Thế cơ á, mấy thằng này láo thật, nhưng đứa đó tên gì?” “Để em nhớ lại đã, mấy anh ấy còn đưa cả thư tình mà anh gì đó lớp anh viết cho em nữa cơ, nhưng em bỏ nó đi rồi” Tôi đứng ngẩn người ở đó, không biết đám con trai lớp tôi đang bày ra trò gì nữa. “Anh không định đi về à” em đã dắt xe định đi về. “À, có chứ” tôi vội gạt chân chống, đi theo em ra ngoài. “Hình như anh quên gì đó” Tôi quay quay nhìn mãi không biết tôi đã quên thứ gì, mãi mới nhìn ra chiếc cặp thân thương của tôi. “Hì hì, anh quên mất” Chúng tôi đi ra ngoài lề đường bên phải, vừa đi vừa nói chuyện… “Anh tên gì ạ?” “Anh tên Phong” “Khải Phong?” “Sao em biết?” “Khải Phong là cái tên mà mấy anh lớp anh gán ghép em với cái tên đó đó” “Hả, sao anh không biết” “Hihi, sao mà em biết được” “Mấy thằng dở hơi, anh với em còn chưa nói chuyện lần nào” “Thế anh không thích à” Tôi ngẩn người đứng im một lúc: “Không phải, ý anh không phải như thế” rồi đuổi theo. Trời đã tối đen, chúng tôi đi bộ một đoạn thì trèo lên xe, cùng lúc đó đèn đường bật mở, ánh sáng đèn cao áp màu vàng, không gian phía trước chúng tôi trở nên ấm cúng lạ thường. Chúng tôi đạp xe đi rất chậm. Khung cảnh trước mắt chỉ như dành riêng cho chúng tôi vậy có rất ít xe qua lại. Ánh đèn vàng chiếu xuống có thể thấy những hạt mưa phùn bay bay ngang tầm mắt. “Hình như em rất thích mưa” “Không, hoàn toàn ngược lại” “Vậy sao” “Em ghét mưa” “Vì sao?” “…” em im lặng… “Xin lỗi, hình như anh hỏi câu không nên hỏi” “…” Em vẫn im lặng. Tôi nhanh chóng đổi chủ đề… “Em về muộn thế này bố mẹ em có lo lắng không?” Em im lặng một lúc lâu: “Mẹ em mất rồi… trong một chiều mưa” Em đạp xe vọt đi nhanh rồi rẽ vào một hướng đi khác, mà nhà tôi lại không phải đi hướng đó, nên tôi cứ đứng đó nhìn bóng dáng em khuất xa đến lúc không còn thấy em đâu nữa tôi mới bình tĩnh lại đạp xe trở về nhà. Về đến nhà, tôi cứ nhớ mãi bóng hình ấy, nụ cười của em thật đẹp, nhưng chất chứa bên trong là biết bao nhiêu nỗi buồn, nỗi buồn mất mẹ, thật khó để diễn tả và hiểu được cảm giác đó, cảm giác người thân yêu nhất đã lìa xa cõi đời, em đã không còn được sự chăm sóc bao bọc của mẹ nữa, giờ cuộc sống em như nào, có tốt không? Có cô đơn không? Em có buồn nhiều không? Em có khóc nữa không? Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, tôi rất tò mò về em, liệu tôi có thể một phần nhỏ nào đó chở che, chia sẻ điều gì đó với em không? Em giờ đang làm gì, đang nghĩ gì? Có đang nghĩ đến buổi chiều tối nay gặp tôi không, liệu em có nhớ đến cuộc trò chuyện giữa tôi với em không? Lăn qua lộn lại, mãi không ngủ được, tôi chính thức rơi vào trạng thái “Tương tư”. Tôi đang nhớ đến người mà tôi còn chưa biết cả tên, lúc đó mải nói chuyện tôi còn chưa hỏi được tên em nữa. Sáng ngày thứ 2, tiết chào cờ nhàm chán nhưng sự tò mò về em làm tôi không quan tâm lắm đến nội dung bên trên đang nói gì mà mắt tôi từ lúc tập trung đang tìm kiếm bóng dáng của em. Từ lúc xếp hàng tôi đã nhìn sang hàng của các em học lớp 10, xếp hàng theo thứ tự các khối 10, 11, 12 nên tôi bị các hàng của khối 11 che mất tầm mắt, rất khó nhìn sang dãy của lớp 10. Đến khi giải tán, tôi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của em đâu cả, dòng người cứ thế ùa lên các lớp học, tôi cũng chán nản đi về lớp. Đến hết tiết 5, tôi chạy thật nhanh ra hành lang, nhìn về dãy lớp học của khối 10, lớp em cũng vừa tan học, bóng dáng của em dần hiện ra. Tôi chạy thục mạng xuống tầng 1, chạy thật nhanh đến nhà để xe, em cũng vừa dắt xe ra khỏi đó, có một vài đứa bạn đi cùng khiến tôi ngại ngùng không dám tiếp cận. Lặng lẽ đi phía sau em, đám bạn nói chuyện khá rôm rả, đi được một đoạn xa chỉ còn em và một bạn nữa đi cùng nhau.
0 bình luận