Cuckold: đánh Thức Tình Thu
KhoiNguonDucVong
Chương 3
Đến giờ ra chơi, đám con trai loi nhoi lớp tôi lại rủ nhau đi đâu đó, tôi bận xem lại bài tập nên cũng không hứng thú lắm, một lúc sau chúng nó lại ra về. Mấy thằng con trai lớp tôi dạo này rất mờ ám, tôi thì đang đau đầu với 1 đống bài tập khó nên mặc dù chúng nó cứ làm tôi phân tâm nhưng rất nhanh tôi lấy lại được sự tập trung.
Cuối tuần, thời tiết vẫn còn khá lạnh, thỉnh thoảng vẫn có mưa phùn, chiều thứ bảy, tôi đi học thêm như thường lệ, là môn toán, nhà cô cách trường cũng khá xa, hôm nay cô có việc bận nên chúng tôi học ca từ 3h – 5h chiều, nhưng do có vài bài tập khó nên thời gian được kéo dài thêm hơn 20 phút nữa.
Đến lúc tan lớp thì mỗi người một ngả, tôi một mình đạp xe về nhà, nếu là một ngày mùa hè thì bây giờ đang còn rất sớm mới sắp gần 5: 30, Tôi đạp xe lao vút đi, trời hơi lạnh, bắt đầu mưa phùn rồi mưa dần nặng hạt hơn, chết rồi, tôi không mang áo mưa.
Tôi cố gắng đạp xe thật nhanh, nhưng quãng đường còn quá dài, mưa càng lúc càng nặng hạt, trời thì lạnh mưa bị ướt áo là có nguy cơ cao sẽ bị cảm lạnh, trời như này giả dụ không cảm lạnh cũng cảm cúm, nhức đầu các kiểu.
Tôi nhìn thấy một ngôi nhà đang khóa cửa có hiên nhà kéo dài, trú mưa ở đó thì khỏi phải bàn, tôi nhanh chóng đạp xe tấp vào đó, có một người cũng đang trú mưa, nên có vẻ ở đó trú mưa khá là ổn.
Đi vào đó, đá chân chống xe đạp xuống, tôi phủi những hạt mưa li ti trên tóc, trên áo mình, nhìn vào trong cặp sách, may quá sách vẫn chưa bị ướt.
Sau khi chăm chút cho bản thân, tôi bắt đầu nhìn vào người cũng đang trú mưa cùng tôi, là một cô gái, dáng người cao cao, đi chiếc xe đạp màu xanh. Không thể nào, không phải chứ?
Dáng người cao cao, chiếc xe đạp khá quen mắt, một tay em đang đưa ra ngoài hứng nước mưa.
Người ta thường nói: Những người yêu mưa là những người có nhiều tâm sự.
Tôi cũng học theo, ra thử hứng nước mưa xem sao, mục đích là đổi hướng nhìn, có thể nhìn thấy mặt em ấy: Ánh mắt em nhìn về một hướng, như đang nhớ lại hồi tưởng một điều gì đó, tay em hứng những giọt nước mưa tí tách rơi vào tay, hạt mưa rơi xuống, vỡ tan, những giọt li ti lại bắn sang tứ phía, bắn cả lên áo em, nhưng có vẻ em không quan tâm lắm.
Ánh mắt em vẫn kiên định nhìn về phía xa xăm, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi vô cùng bối rối, không biết phải làm thế nào, nhìn thấy một người con gái đang khóc bỗng cảm giác muốn bảo vệ, che chở trong tôi trỗi dậy, nhưng tôi không biết phải làm thế nào, phải làm sao để an ủi em, cứ thế mà xông vào thì có vẻ hơi mất tự nhiên. Đầu tôi quay cuồng, suy nghĩ, đang nghĩ cách làm sao để tiếp cận em một cách tự nhiên nhất.
Ánh mắt rồi nhìn về phía xa, có một tiệm tạp hóa nơi cuối con đường, mắt tôi sáng lên, để cặp ở lại đó, tôi đạp xe, phóng như điên về phía tiệm tạp hóa, trời mưa khá to nên tôi bắt đầu ướt hết áo khoác ngoài, đến tiệm tạp hóa, tôi vui mừng chạy vào:
“Cô ơi bán cho cháu 2 cái áo mưa”
“Nhà cô không có bán áo mưa”
“Dạ” tôi như nghe sét đánh ngang tai, quán cô không bán áo mưa, thế là công sức của tôi như công cốc rồi.
“Vâng, cháu cảm ơn ạ”
“Có quán bên kia người ta bán áo mưa đó” mắt cô chỉ thẳng về một hiệu thuốc gần đó.
“Không phải, cháu không phải mua áo mưa đó”
“Chứ con mua áo mưa gì”
“Áo mưa để đi mưa ấy ạ”
“Thì áo mưa để đi mưa chứ còn gì, cái thằng này”
“Không phải ạ, ý cháu là mưa cháu muốn mua áo mưa để khỏi ướt ấy ạ”
“Ơ, thì đấy, quán kia họ bán còn gì, quán Hằng Huy ấy”
“Dạ” tôi như một tên ngốc đứng đó, phải một lúc sau tôi mới định hình lại. Có phải tôi đang phức tạp hóa vấn đề không? Có phải tôi đang suy nghĩ quá đen tối. Sự việc tưởng chừng như đơn giản đầu tôi lại tưởng tượng nó thành phức tạp như vậy.
Tôi gật đầu lia lịa “À vâng, vâng, cháu xin lỗi, cháu cảm ơn bác”
“Haha, cái thằng dở hơi này” Cô chủ quán cười, hình như cô cũng đã hiểu ra.
“Cháu cảm ơn cô, cảm ơn cô” tôi đạp xe nhanh chóng rời khỏi đó, quê quá đi mất thôi.
Tôi nhanh chóng mua được 2 cái áo mưa, thật ra nó là cái túi bóng bóng hình thù áo mưa thì đúng hơn, nó cũng khá là rẻ, chỉ sử dụng được một lần là rách rồi.
Tôi mặc một cái vào, một cái mới chưa bóc tem để vào nan hoa, đạp xe trở lại ngôi nhà đó. Nhìn từ đằng xa thì em vẫn còn ở đó, tôi đạp xe thật nhanh để trở lại.
Lúc đạp xe vẫn còn khí thế bừng bừng, nhưng đến gần tôi lại có những biểu hiện “nhát gái”, giờ chưa biết mở miệng kiểu gì để đưa cho em cái áo mưa. Em đã nín khóc, quay lại nhìn tôi, lúc này trời đã nhá nhem tối rồi, bắt đầu “quáng gà” nhẹ.

0 bình luận