Chương 3

"Không sao, lương của bố mẹ em vẫn rất cao, hiện tại em trai em đang đi học, còn phải thi nghiên cứu sinh, mấy năm gần đây không cần cân nhắc đến chuyện mua nhà, bây giờ dùng tiền, đợi đến lúc cậu ấy mua nhà, ước tính tiền cũng đủ dùng rồi, hơn nữa, đến lúc đó chúng ta cũng có thể giúp đỡ một chút, đủ rồi, không cần phải cân nhắc cái này cái kia, anh đúng là quá do dự rồi." Nói rồi, Mỹ Lan đưa điện thoại của mình cho Tuấn Kiệt xem. "Anh xem này, bố mẹ em và em trai em đều đồng ý rồi, như vậy anh còn gì để nói nữa chứ?" Nhìn từng tin nhắn bên trong, Tuấn Kiệt lúc này mới biết vừa rồi Mỹ Lan đang làm gì, vì thế cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý với ý kiến của Mỹ Lan. "Nói trước nhé, bố mẹ em sẽ bỏ ra phần lớn tiền nhưng chúng ta làm con cháu cũng phải tự mình tiết kiệm một ít tiền, nếu không em cũng không thấy yên tâm, em đã tính rồi, chỉ cần tiết kiệm thêm tám chín tháng tiền nữa là chúng ta có thể mua lại toàn bộ căn nhà." "Thảo nào anh thấy dạo này em chi tiêu dè dặt, hóa ra là vì vậy." Tuấn Kiệt bừng tỉnh hiểu ra. Mỹ Lan không phải là một người thích sĩ diện chỉ biết nói đến tiền, cô chỉ là rất thích dùng tiền để hưởng thụ, thuộc tuýp người tiêu sạch tiền lương, thích dùng tiền vất vả kiếm được của mình để ăn uống chơi bời, tiêu chuẩn sống cao hơn người thường một chút, đây không phải là vấn đề lớn, chỉ là gần đây Tuấn Kiệt phát hiện ra Mỹ Lan đang cố gắng tiết kiệm tiền, chi tiêu còn keo kiệt hơn trước đây, hiện tại xem ra đã hiểu rõ là vì sao. "Chính là như vậy, cho nên bây giờ em rất vất vả tiết kiệm tiền kiếm tiền, chồng à, anh cũng cố lên làm việc chăm chỉ nhé." Mỹ Lan cười vung nắm tay cổ vũ Tuấn Kiệt. "Nhất định em sẽ cố gắng." Tuấn Kiệt gật đầu. Mọi chuyện đều đã được Mỹ Lan làm đến mức này, Tuấn Kiệt không có chính kiến gì nên đương nhiên đồng ý với ý của Mỹ Lan. Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, Tuấn Kiệt định nói với Mỹ Lan, chỉ là lời nói đã đến bên miệng, nhìn Mỹ Lan đang vui vẻ, cuối cùng vẫn không thể nói ra miệng. Hóa ra, gần đây có lời đồn rằng khu vực gần đây có trộm cắp, hiện cảnh sát vẫn chưa điều tra ra được cụ thể có bao nhiêu tên trộm và danh tính của chúng, Tuấn Kiệt cảm thấy sợ hãi, khi sợ hãi thì dễ suy nghĩ lung tung, lại không dám nói với Mỹ Lan, sợ cô cười mình, vì thế đã đi trò chuyện với vài người bạn. Kết quả là một người bạn bán đồ điện tử lập tức phách bàn, nói tôi ở đây có một bộ camera quay lén mới nhất, biết gần đây anh khó khăn nên tặng cho anh, lỡ như bọn trộm thực sự vào nhà anh, đến lúc đó máy quay ghi lại được, anh mang đến đồn cảnh sát, anh cũng coi như vì dân trừ hại, cả đời này lần đầu tiên được làm anh hùng. Nói không lại bạn mình, thêm nữa lại tò mò về camera quay lén, Tuấn Kiệt nhận lời tặng của bạn, lắp những chiếc camera đó vào nhiều vị trí trong nhà.
0 bình luận