Chương 4: Chuyện Này Rất Hợp Lý Phải Không?

Tổng giám đốc hét lên đau đớn, chị Từ đứng bên cạnh ngây người. Chị Từ thậm chí không nghĩ đến việc đỡ tổng giám đốc, cô ấy cứng đờ quay đầu nhìn Tô Thanh Thanh. Lúc này trong đầu cô ấy chỉ có một suy nghĩ, đó là miệng của Tô Thanh Thanh có phải thật sự đã khai quang rồi không? Dưới ánh mắt đau đớn đến mức méo mó của tổng giám đốc, Tô Thanh Thanh đứng ở cửa, xòe hai tay nhún vai: "Ông thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, trong vòng một ngày ông nhất định sẽ gặp xui xẻo, không sao, ông cứ chờ đi, trong vòng ba ngày, ông nhất định sẽ mất mạng, đến lúc đó tôi sẽ đến đúng giờ ăn cỗ." Tổng giám đốc đau đến sống không bằng chết, lúc này nhìn Tô Thanh Thanh đang mỉm cười nói chuyện với hắn ta ở cửa, đột nhiên cảm thấy cô ta giống như ác quỷ. "Cô... cô..." Hắn ta vừa che mông, vừa chỉ vào Tô Thanh Thanh nói không nên lời. Tô Thanh Thanh còn rất tốt bụng bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, nếu ông muốn giữ lại cái mạng chó của mình, thì trong vòng ba ngày có thể đến tìm tôi, Tôi sẽ giúp ông hóa giải tai ương, nhưng mà giá của tôi là tám mươi triệu nhé." Tô Thanh Thanh rời đi, phất tay áo, không mang theo một áng mây. Ngay cả chị Từ bên cạnh cũng vô thức rùng mình, cô ấy nói với tổng giám đốc: "Cái đó, Lý tổng, ông chờ ở đây một lát, tôi ra ngoài gọi người giúp ông, gọi xe cấp cứu cho ông." "Chờ đã!" Lý tổng giám đốc chỉ kịp hét lên một câu như vậy, chị Từ đã như cơn gió lốc lao ra ngoài, hét lớn: "Nhanh lên, tới giúp đỡ, mông Lý tổng giám đốc bị ghế đâm xuyên qua rồi!" Lý tổng giám đốc: "..." Mẹ kiếp, cả đời chưa từng mất mặt như vậy ở công ty!! Hắn ta nghi ngờ chị Từ này là cố ý bao che cho Tô Thanh Thanh, nhưng hắn ta không có bằng chứng! Sau khi chị Từ gọi người, tự nhiên sẽ có người khác trong công ty đến giúp Lý tổng giám đốc, cô ấy sải bước đuổi theo hướng Tô Thanh Thanh rời đi. "Chờ đã, hôm nay cô không có lịch trình hoạt động, hôm nay cô định làm gì?" Chị Từ gọi Tô Thanh Thanh sắp đi đến cửa công ty lại hỏi. Tô Thanh Thanh đến giờ mới nói câu đầu tiên với chị Từ sau khi gặp mặt hôm nay: "Chào buổi sáng, chị Từ, rất vui vì hôm nay vẫn còn gặp được chị." Chữ "vẫn còn" này rất linh hoạt, chị Từ vô cớ rùng mình một cái. Nhắc đến chuyện này, chị Từ lập tức nghĩ đến chương trình radio địa phương trên xe ô tô mà cô ấy nghe được sáng nay. Tối qua, một nhà máy hóa chất trên con đường mà cô ấy thường đi qua khi lái xe về nhà đã phát nổ, may mắn là đêm khuya, không có xe cộ qua lại, ngoài công nhân trực ca trong nhà máy hóa chất, không gây ra thương vong nào khác. Khi nghe tin tức này, nhịp tim của chị Từ đã nhanh hơn một chút, cô ấy lập tức lấy điện thoại ra tra, phát hiện thời gian cụ thể xảy ra vụ nổ, vừa đúng lúc là thời gian cô ấy từ chỗ Tô Thanh Thanh về nhà. Nếu cô ấy không nghe lời Tô Thanh Thanh cảm thấy xui xẻo, tối qua tạm thời đổi đường khác... Nghĩ đến đây, cô ấy nổi da gà, cảm thấy lưng lạnh toát, chỉ cảm thấy một trận sợ hãi. Cô ấy tiến lại gần Tô Thanh Thanh, hạ giọng xuống, trông có vẻ hơi lo lắng rồi nó: "Cô... tại sao tối qua lại đột nhiên nhắc nhở tôi phải đổi đường khác vậy?" Vẻ mặt Tô Thanh Thanh nghiêm túc, nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh sống lưng. "Bởi vì tối qua trên mặt chị toàn là hắc khí, nếu không nhắc nhở chị, chị sẽ chết đấy, hôm nay chị cũng phát hiện mình thoát chết rồi, phải không?" Chị Từ tê dại da đầu, nếu trước ngày hôm qua Tô Thanh Thanh nói những lời này, cô ấy nhất định sẽ cho rằng vị lớn tiểu thư này lại đang nói nhảm. Nhưng sau khi xảy ra chuyện tối qua, cô ấy không thể không tin. Cổng công ty không phải là nơi để nói chuyện này, cô ấy kéo Tô Thanh Thanh lên xe của mình hỏi: "Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi, chúng ta vừa lái xe vừa nói chuyện." Tô Thanh Thanh suy nghĩ một chút nói: "Bây giờ tôi muốn về Tô gia lấy đồ." "Đi, tôi đưa cô đi." Chị Từ tạm thời bỏ công việc của công ty, không nói hai lời lái xe đưa Tô Thanh Thanh đi. Trên đường đi, chị Từ do dự mãi, vẫn không nhịn được hỏi: "Thanh Thanh, tại sao cô lại đột nhiên biết những thứ này, cô có thể xem tướng, còn có thể xem bói sao?" Tô Thanh Thanh nhún vai: "Thật ra tôi luôn biết, trước đây ở Tô gia có cơm ăn, lười thể hiện ra thôi." Biết huyền học cũng là một nghề, ở thế giới tu tiên huyền học của cô, cũng có quốc gia do người thường thành lập. Những người tu tiên huyền học không thành công, xuống núi vào đời, từng người đều sống rất tốt, dựa vào việc giải quyết các vấn đề về phương diện đó cho người khác, đều kiếm được bộn tiền, cuộc sống đó, còn thoải mái hơn ở trên núi. Vì vậy, Tô Thanh Thanh rất rõ ràng biết, kỹ năng huyền học của cô, ở đây có thể đáng giá bao nhiêu. Chị Từ: "..." Đối với câu trả lời này của Tô Thanh Thanh, chị Từ nhất thời không biết nói gì. Vừa vô lý vừa hợp lý là sao? Cuối cùng cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói: "Dù sao thì, cũng nhờ lời nhắc nhở của cô, tôi mới thoát chết, tôi ở công ty nhỏ bé, nhưng sau này bất kể cô có chuyện gì, tôi sẽ cố gắng giúp cô." "Cảm ơn." Tô Thanh Thanh lễ phép cảm ơn, lặng lẽ ngồi đó, trông có vẻ ngoan ngoãn. Thật khó tưởng tượng được một cô gái có ngoại hình xinh đẹp, lại còn ngoan ngoãn như vậy, lại có thể nói gì là trúng đó. Lái xe thêm một lúc nữa, liền đến khu nhà của Tô gia. Khu nhà của Tô gia nằm trong khu biệt thự đắt nhất khu nhà giàu của toàn thành phố S, những căn nhà ở đây đều là biệt thự độc lập có vườn nhỏ, được thiết kế rất tinh xẻo và đẹp mắt. Xe của chị Từ bị chặn lại ở cổng khu nhà, bảo vệ ở cổng rất lịch sự nói: "Xin chào, xin hỏi có hẹn trước, có lời mời không?" Chị Từ ngả người ra sau, để lộ Tô Thanh Thanh ở ghế phụ, nói với bảo vệ: "Đưa người về nhà lấy đồ." Tô Thanh Thanh đã sống ở đây nhiều năm như vậy, bảo vệ ở đây không có lý do gì lại không nhận ra cô. Nhưng sau khi nhìn thấy Tô Thanh Thanh, bảo vệ lại xin lỗi nói: "Xin lỗi, cô Tô hiện giờ đã là chủ cũ ở đây rồi, nếu không có lời mời, chúng tôi không thể để các cô vào được." Chị Từ không nhịn được hít sâu một hơi: "Sao, Thanh Thanh à, người nhà họ Tô các cô làm việc thật tuyệt tình, giờ cô đã là chủ cũ rồi, đến nhà cũng không cho về nữa à." Chị Từ đương nhiên cho rằng, Tô Thanh Thanh là sau khi nợ nhiều tiền như vậy, về nhà cầu cứu. Thật ra Tô Thanh Thanh là về Tô gia lấy ngọc bội cho nguyên chủ, còn điều tra chuyện Tô gia tìm được con gái ruột, nguyên nhân hậu quả rốt cuộc là như thế nào. Nếu không phải vì nguyên chủ còn chấp niệm, không chịu quay lại hòa làm một thể với cô, thì cô mới không thèm quản những chuyện vớ vẩn này. Tô Thanh Thanh bị chặn lại cũng không tức giận, lịch sự hỏi bảo vệ: "Có thể làm phiền anh gọi điện thoại cho Tô gia không? Cứ nói tôi về lấy đồ." Bảo vệ gật đầu: "Đương nhiên có thể." Hai phút sau, bảo vệ gọi điện thoại xong, mở cổng: "Tiểu thư nhà họ Tô nói mời cô vào, rất hoan nghênh cô, Nhưng Tô gia đang tổ chức tiệc gia đình, chỉ cho phép một mình cô vào."
0 bình luận