Chương 2: Đối tượng thí nghiệm

Hai ngày nay Tuấn Anh đã khóc đến mức không còn khóc được nữa, âm thầm đau đớn, sắc mặt đờ đẫn như một con rối, cứ thế, anh bỏ đồ đạc vào chiếc xe cũ của mình, anh không có tiền để mua một chiếc xe tốt hơn, nếu không phải công ty ở quá xa nhà, anh thậm chí còn không muốn mua một chiếc ô tô. Trong rương không có nhiều đồ dùng cá nhân, chiếm diện tích nhiều nhất là một lọ lớn đựng não trùng. Bởi vì báo cáo của Mỹ Oanh, công ty đã ném toàn bộ đám trùng này cho anh xử lý. Tuấn Anh đau khổ lái xe về nhà, căn nhà anh thuê sẽ đến hạn thanh toán trong một tuần nữa, nhưng lúc này anh cũng không có bao nhiêu tiền, nếu trả thêm vài tháng tiền thuê nữa, anh thậm chí còn không đủ tiền mua đồ ăn. Nhưng nếu không trả tiền thuê nhà, anh thậm chí còn không có chỗ để ở, để tiết kiệm tiền, anh sống ở một nơi cực kỳ rẻ, không thể tìm được chỗ thuê nào rẻ hơn nơi này. Vừa lái xe, Tuấn Anh càng nghĩ càng giận, cảm thấy chính là do Mỹ Oanh hại mình, huống chi là não trùng này anh đã nghiên cứu trong hai năm qua, anh còn cho rằng có thể kiếm được rất nhiều tiền cho công ty, nhưng đều bị Mỹ Oanh gạt bỏ, nếu không thì cho dù não trùng thất bại, công ty cũng sẽ không tự đuổi anh đi. Càng nghĩ càng tức, anh nhấn ga, đột nhiên như có sự khích lệ, chiếc xe cũ càng tăng tốc, đã sớm vượt quá tốc độ cho phép của đoạn đường này. Chưa đầy mấy phút, một chiếc xe máy nhanh chóng đuổi kịp xe của Tuấn Anh, người trên xe gõ gõ vào cửa kính. Tuấn Anh quay đầu lại nhìn, tâm trạng nhất thời xấu đi, đó là xe máy của cảnh sát giao thông. Dù rất ghét nhưng anh cũng không dám chống lại cảnh sát giao thông, chỉ mong cảnh sát giao thông có thể không lập biên bản phạt mình. Vì vậy, anh lập tức giảm tốc độ, dừng lại bên đường theo chỉ dẫn của cảnh sát giao thông. Hạ cửa sổ xuống, Tuấn Anh chân thành nói với người cảnh sát đi xe máy: “Thật xin lỗi, đồng chí cảnh sát. Tôi vô tình chạy quá tốc độ, đây là lần đầu tiên tôi làm vậy, xin hãy tha cho tôi.” Anh cực kỳ thành thật, trong những năm qua, đúng là anh chưa hề vi phạm luật giao thông một lần nào. Cảnh sát giao thông xuống xe, cởi mũ bảo hiểm rồi đi về phía ô tô. Lời của Tuấn Anh bỗng nhiên nghẹn lại trong cổ họng. Đây là một nữ cảnh sát có mái tóc ngắn và khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng không có biểu cảm gì, hoặc nói là vẻ mặt của cô lạnh lùng đến mức khiến người ta ớn lạnh, bộ đồng phục cảnh sát vừa vặn với cơ thể, tôn lên vẻ ngoài hoàn hảo của cô. Tuấn Anh cảm thấy những người nổi tiếng không phải là đối thủ của nữ cảnh sát giao thông này. Dù là ngoại hình, dáng người hay khí chất đều là đỉnh cao, dùng trị số thì ở trong lòng Tuấn Anh, nữ cảnh sát giao thông này chắc chắn được 120 điểm, số điểm tuyệt đối là 100, thảo nào cô phải đội mũ bảo hiểm, nếu không thì đi trên đường không biết sẽ có bao nhiêu vụ tai nạn giao thông. Nữ cảnh sát xinh đẹp phớt lờ lời cầu xin của Tuấn Anh, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn anh, cô nói: “Xuất trình bằng lái xe, giấy tờ xe, thẻ căn cước.” Lời nói của cô cực kỳ ngắn gọn điêu luyện, giọng nói lạnh nhưng nghe lại khiến người ta dễ chịu. Thấy Tuấn Anh nhìn mặt của mình, sững sờ không có động tác, cô vươn tay vỗ mạnh vào nóc xe, lặp lại lần nữa. Cô đã chứng kiến tình huống này rất nhiều lần. Tuấn Anh choáng váng định thần lại, lập tức tìm kiếm giấy tờ của mình. Bởi vì trong lòng lo lắng và đau buồn vì bị sa thải, lại vì kinh ngạc trước sự xuất hiện của nữ cảnh sát giao thông nên động tác của Tuấn Anh rất bối rối. Trong cơn hoảng loạn, anh xô đổ thùng hàng bên ghế hành khách, làm đổ đồ đạc xuống dưới, đặc biệt là bình não trùng. Cũng may những con não trùng cũng ngoan ngoãn, không bay ra ngoài. Tuấn Anh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chuẩn bị đóng nắp lại, đúng lúc này một con não trung đột nhiên bay ra khỏi bình, bay về phía nữ cảnh sát giao thông lạnh lùng, anh muốn bắt con não trùng để tránh bị nữ cảnh sát giao thông chán ghét, dù sao phụ nữ cũng ghét bọ, mặc dù anh còn không biết tên tuổi của vị nữ cảnh sát này. Nữ cảnh sát cau mày khi nhìn thấy một con côn trùng bay về phía mình nhưng cô không quá để ý, chỉ thản nhiên xua tay, tiếp tục đợi Tuấn Anh lấy giấy tờ ra. Nhưng không giống như đối mặt với Mỹ Oanh, con não trùng này né tránh cái vẫy của nữ cảnh sát, rất nhanh nhẹn lao tới tai cô, chui vào đó. “Cái quái gì thế?!” Nữ cảnh sát đột nhiên sửng sốt, cô cảm thấy có một con côn trùng đang chui vào tai phải của mình, nhưng cô không thể lấy con bọ ra được. “Shh!” Nữ cảnh sát cảm thấy lỗ tai đau nhức, màng nhĩ bị côn trùng chọc thủng, trở nên lo lắng, suy cho cùng, để một con bọ chui vào đầu là một vấn đề rất nghiêm trọng.
0 bình luận