Thôi Miên: Não Trùng Ký
Neeko
Chương 1: Não Trùng
Tuấn Anh là một nhà nghiên cứu bình thường của Viện Nghiên cứu sinh học, nhưng anh chưa bao giờ hài lòng với hiện tại, không, phải nói là anh không thỏa mãn với hoàn cảnh hiện tại.
Anh đã không có đóng góp giá trị nào cho viện nghiên cứu trong mấy năm qua, bị nhiều người trong viện coi thường, ngay cả cô lao công cũng coi thường anh.
Anh rất lo lắng, nhưng về mặt nghiên cứu sinh học dù có sốt ruột cũng vô ích, không có cảm hứng gì, dù có cố gắng thế nào cũng vô ích.
“Cuối cùng cũng xong!” Tuấn Anh vui mừng hét lên, cuối cùng anh cũng hoàn thành hai năm nghiên cứu não trùng, cái tên nghe có vẻ đáng sợ nhưng có thể nói nó là một cỗ máy giống côn trùng, côn trùng không có nhiều trí thông minh, chỉ có bản năng, nhưng sau khi đi vào não người, nó có thể tăng cường các chức năng của cơ thể, giúp con người miễn dịch chống lại nhiều bệnh tật, tăng cường thể chất, tăng khả năng sinh sản và các tác dụng chất lượng cao khác.
Còn việc tăng chiều cao hay mập hơn, thậm chí có thể khiến bộ phận sinh dục nam phát triển đáng kể sau tuổi trưởng thành, hoặc khiến phụ nữ có được vóc dáng tốt hơn là chuyện đương nhiên.
“Cậu hét cái gì?” Một giọng nữ khàn khàn mắng Tuấn Anh, người nói là Giám đốc Mỹ Oanh của phòng nghiên cứu nơi Tuấn Anh làm việc, tên thì hay nhưng người không đẹp, toàn bộ thời gian ở trong phòng thí nghiệm nên không chú trọng bảo dưỡng, hơn nữa làm thí nghiệm đều rất vất vả, tuy đã bốn mươi tuổi nhưng trông cô ta chẳng khác gì năm mươi, làn da thô ráp và khô khan, nhìn thấy nó khiến người ta mất cảm giác thèm ăn.
“Giám đốc Oanh, não trùng của tôi đã hoàn thành rồi, chuyện này nhất định sẽ giúp công ty kiếm được rất nhiều tiền.” Tuấn Anh vui vẻ nói to với Mỹ Oanh.
Nhưng thứ anh nhận được không phải là lời khen ngợi của Mỹ Oanh: “Não trùng? Hừ, cái tên nghe có vẻ ghê tởm, cậu lại nghiên cứu ra mấy thứ vô bổ, xem ra kinh phí nghiên cứu cấp cho cậu có lẽ quá nhiều rồi, à không, là cậu quá bất tài.”
Trong hai năm qua, vì quỹ nghiên cứu của mình và địa vị trong viện nghiên cứu, Tuấn Anh vừa nghiên cứu não trùng vừa nghiên cứu một số dự án có lợi ích khác, nếu không viện nghiên cứu không thể nào tiếp tục giữ lại phế vật, sẽ chỉ lãng phí tiền bạc mà thôi, nhưng đáng tiếc là hầu hết các báo cáo nghiên cứu của anh đều bị Mỹ Oanh bác bỏ.
“Lần này, lần này khác.” Tuấn Anh lo lắng giải thích, nhưng anh quanh năm đều ở trong phòng thí nghiệm, thậm chí còn không thường xuyên nói chuyện với đồng nghiệp, bây giờ có chút lo lắng không biết phải nói sao.
“Có gì khác biệt? Cậu chỉ là một phế vật.” Mỹ Oanh đi tới, nhìn thoáng qua con bọ trong tay Tuấn Anh, nghe tên đã biết, con trùng này muốn chui vào não người, cô ta lập tức lộ ra vẻ chán ghét: “Tôi sẽ báo cấp trên sa thải cậu.”
“Không, đừng, xin Giám đốc Oanh cho tôi một cơ hội.” Tuấn Anh lo lắng đến rơi nước mắt, ngoại trừ việc làm thí nghiệm, anh không thể làm gì khác ngoài làm thí nghiệm, cũng không có tiền tiết kiệm, nếu thực sự bị đuổi, anh thậm chí còn không biết mình có thể sống như thế nào.
Danh tiếng của một nhà nghiên cứu bị đuổi khỏi phòng nghiên cứu sẽ sớm lan rộng, sẽ không có nơi nào nhận anh.
Mỹ Oanh hoàn toàn không để ý đến anh, lập tức quay người đi đến văn phòng của mình viết báo cáo sa thải Tuấn Anh ngay lập tức.
Tuấn Anh thấy cầu xin cũng vô dụng, nhìn tâm huyết trong tay, bỗng nhiên nổi giận, không thèm để ý tới còn chưa thử nghiệm qua, đã nuốt não trùng vào họng, cảm thấy con trùng đang chen vào mạch máu trong cổ họng, chui vào tim anh.
Nhìn thấy Mỹ Oanh chuẩn bị rời khỏi phòng thí nghiệm, anh mặc kệ cổ họng và tim cực kỳ khó chịu, dùng mẫu trùng khống chế một con trùng bay về phía Mỹ Oanh.
Nhưng điều làm anh ngạc nhiên là con trùng bay quanh Mỹ Oanh nhưng lại không chui vào đầu cô ta.
Mỹ Oanh lập tức cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy một con bọ đột nhiên xuất hiện quanh mình, hơn nữa còn là thứ mà Tuấn Anh gọi là não trùng. Cô ta cảm thấy ghê tởm đến cùng cực, đập con trùng một cái thật mạnh, khiến nó rớt xuống đất, sau đó giẫm chết nó rồi quay người lại, hung dữ mắng Tuấn Anh: “Cậu dám dùng côn trùng dọa tôi, để côn trùng bay trong phòng thí nghiệm, tôi muốn cậu cút ra ngoài ngay!”
Mỹ Oanh rời khỏi phòng thí nghiệm.
Tuấn Anh thì ôm mặt bật khóc, hai năm nỗ lực của anh lại một lần nữa trở nên vô ích, hơn nữa còn sắp bị đuổi khỏi viện, biết đâu sau này anh sẽ chết, đói chết cóng trên một con phố nào đó.
Hai ngày sau, Tuấn Anh bị bảo vệ công ty đuổi ra ngoài, trong tay ôm một thùng lớn đựng đồ đạc của mình. Những bảo vệ kia rất quen anh, dù sao anh cũng nổi tiếng bất tài nên cười chế nhạo, mặc dù không đánh, nhưng càng khiến Tuấn Anh cảm thấy khó chịu hơn là bị đánh.
0 bình luận