Ánh mắt phẫn nộ của Minh Yên dời tới trên người tôi, tôi vội vàng gắp xương sườn bỏ vào bát cô ấy, nói: “Vợ em cũng ăn đi, em nấu cơm cực khổ”. Minh Yên hừ một tiếng, tạm thời bỏ qua cho tôi. Thằng bé nhìn tôi gắp cho vợ lại gắp cho con gái, mắt to chớp động, hình như cso chút hâm mộ, tôi liền công bằng mà gắp cho thằng bé một miếng, nói: “Tử Hiên, con cũng ăn nhiều một chút , mẹ con làm sườn xào chua ngọt tuyệt đối là cấp bậc...