Tôi nghe xong thì không khỏi ngẩn người, lời nói của con gái mình hình như có gì đó không đúng lắm
Nhưng cẩn thận nghĩ lại hình như lại không có gì không đúng, con gái tôi không phải là một tri kỉ là bảo bối nhỏ của tôi sao.
Đang lúc tôi mải suy nghĩ, anh mắt con gái tôi lại chớp động, hơi hơi nâng cơ thể lên, cách một cái bàn, khuôn mặt tràn đầy sức sống thanh xuân của nó cách tôi càng lúc càng gần, cho tới khui tầm mắt của tôi chỉ có thể nhìn thấy mỗi gương mặt trẻ trung của con bé, nó mới dừng lại, cười hì hì bảo: “Như vậy, cha cảm thấy là con hấp dẫn hay là mẹ hấp dẫn hơn đây”.
Tôi nhìn gương mặt đang cười cợt của con bé, đôi mắt xinh đẹp kia đang híp lại, trong thoáng chốc tôi thấy trong ánh mắt của nó có một tia gợi cảm xẹt qua , nhưng trong phút chốc khiến tôi đang cảm thấy kinh diễm.Tôi hơn nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, người lui về phía sau, tránh thoát cảm giác có chút dọa người của con gái, cười khan nói: “Con khẳng định là đang bẫy cha, cha mà bảo là con xinh đẹp, con quay đầu liền mách lẻo với mẹ con, nếu ba nói mẹ con xinh đẹp, con khẳng định liền tức giận, đúng không nào, ba mới không mắc mưu đâu”.
Con bé khẽ lắc đầu, chống tay trên bàn lại đến gần tôi một chút, có chút cảm giác giống như từ trên cao nhìn xuống, không hờn giận, nói: “ Người ta sẽ không tức giận đâu, cũng sẽ không mách mẹ, người ta chỉ là muốn nghe ba nói thật thôi, trong mắt ba con và mẹ ai đẹp hơn?”.
Trong chớp mắt đó, không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác như con mồi bị thợ săn nhìn chằm chằm, tâm lý không khỏi chột dạ, bữa sáng cũng ăn không vào nữa, nhanh chóng di chuyển thân thể đến một địa phương khác tránh đi, thẳng khi đi đến chỗ ghế sofa, mới cười nói: “ Con gái bảo bối, ba ăn no rồi, giúp ba dọn bàn ăn xuống đi nào, cháo hầm không tồi, bảo bối nhà ta đối với nấu ăn rất có thiên phú nha, đáng khen ngợi”.
Tôi một bên nói một bên cầm lấy điều khiển ti vi, không biết muốn xem cái gì, chính là tùy tiện ấn một chút.
Con gái đứng ở bên cạnh, im lặng nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, mới hù một tiếng, dùng âm thanh khiến tôi chỉ có thể miễn cưỡng nghe được nói: “Ba thật nhát gan”.
Không đúng, con gái hôm nay cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.
Nhưng không đúng ở chỗ nào tôi lại không thể nói rõ ràng được nguyên do. Tin tức chiếu trên ti vi như thế nào, một chữ tôi cũng không nghe lọt, chỉ cau mày, trong lòng tràn đầy rối rắm.
Tử Kỳ vẫn là đứa con gái tốt của tôi, tôi biết con bé đối với mẹ có thái độ chống đối, nhưng nó chưa bao giờ giống như hôm nay, mang nó và mẹ ra so sánh một cách rõ ràng như thế, đây chẳng lẽ là một cái giai đoạn bắt buộc phải xảy ra đối với các cô gái sắp trưởng thành, có cái cảm giác khiêu chiến với mẹ hay sao.
Xem như tôi là đàn ông, biết rằng một cậu bé đến giai đoạn trưởng thành, lúc nào cũng không ngừng khiêu khích chống đối cha mình, cố gắng thể hiện rằng mình cũng là một người đàn ông trưởng thành, tôi cũng không biết rằng nữ sinh có giai đoạn đó hay không, nếu có chẳng lẽ Tử Kỳ cũng đến giai đoạn đó nên chống đối lại mẹ hay không.
Tôi lén nhìn đứa con gái đang đứng xoay người rửa chén, cô gái 16 tuổi đã trổ mã yêu kiều, chiếc áo sơ mi trắng bao bọc lấy chiếc vai gầy nhỏ, vòng eo nhỏ nhắn vừa đủ một vòng tay, tùy theo động tác rửa chén, từ chiếc áo sơ mi thi thoảng lộ ra vòng eo trắng mịn, chiếc váy kẻ caro màu hồng bị chiếc mông mẩy đẩy lên, lộ ra hình dạng mê người, mà chiếc quần dưới váy kia hiện ra hai đôi chân dài chụm lại, chỉ có thể nhìn thấy một chút khe hở, nhỏ đến nỗi ngay cả một tờ giấy cũng không thể chen vào nổi, xuống thêm một chút là đôi chân nhỏ nhắn mang chiếc dép lê màu hồng , đáng yêu mà mê người, nếu khiến cho những kẻ cuồng chân nhìn thấy, chỉ sợ ngay lập tức nằm xuống, liếm lấy không tha.
Không thể không thừa nhận, đây là một cơ thể vừa xinh đẹp vừa mê người, cho dù tôi thân là cha nó, chỉ sợ tôi cũng muốn đổi một ánh mắt nghiêm túc ngắm nhìn con bé.
Đứa nhỏ đã từng nhỏ nhắn đáng yêu khiến tôi dốc hết ruột gan để bảo vệ, đã trở thành một cô gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa mê người.
Có lẽ do tôi nhìn chằm chằm con bé quá lâu, khiến con bé cảm nhận được, nhanh chóng quay đầu lại.
Tôi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nghìn ti vi.
Nhưng cái động tác nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt của Tử Kỳ, chỉ nghe ngoài phòng bếp truyền đến tiếng cười khanh khách của con gái nói: “Cha là đồ nhát gan”.
Tôi buồn bực sờ mũi, một người cha tôt như tôi, sao lại trở thành nhát gan trong miệng con gái rồi.
Trong khi tôi đang mải mê suy nghĩ, thì con gái tôi ở trong phòng bếp cũng rửa xong bát đũa, chắp hai tay sau lưng đi về phía gần ti vi, cười tươi đứng chắn trước ti vi, màn hình ti vi cũng bị nó chiếm mất.