Bố Chồng Và Cô Con Hư Hỏng
Độc Thân Cẩu
Chương 4
Vân cầm túi đồ đứng nhìn ngôi nhà một lát, rồi lặng lẽ bước đi vào màn đêm…
Vân đi nhờ chiếc xe lam của đôi vợ chồng già nọ, họ làm nghề buôn bán nhỏ ở tỉnh bên. Hiện tại Vân vẫn chưa biết đi đâu về đâu, nàng không dám về nhà bố mẹ đẻ vì sợ điều tiếng. Chắc hẳn người ta sẽ nói nàng bị nhà chồng đuổi về, không vì lý do này thì lý do khác. Ở những vùng quê thì việc người con gái bị đuổi đi là việc gì đó rất đáng xấu hổ, nàng chỉ sợ bố mẹ mình không chịu nổi ánh nhìn và sự đàm tiếu của những người xung quanh. Nàng nhớ mình có cô bạn đang làm thuê trên thành phố, đợi lên đó rồi sẽ thử liên lạc xem sao. Vân vừa nghĩ vừa lim dim mắt, những cơn gió mát mẻ dần đưa nàng chìm vào giấc ngủ.
Đến thành phố đã là tờ mờ sáng, Vân cảm ơn đôi vợ chồng nọ rồi chào tạm biệt. Người vợ còn cẩn thận dúi vào tay Vân một túi xôi, dường như bà cũng hiểu nàng đang gặp phải chuyện gì đó. Như chưa an tâm, trước khi chia tay bà còn đưa cho Vân số điện thoại, nói là có việc gì cần thì gọi, nếu giúp được bà sẽ giúp. Vân thầm nghĩ trên đời này người tốt vẫn còn nhiều lắm.
Vân lấy điện thoại ra tìm số của cô bạn rồi gọi. Lần đầu thuê bao, lần thứ hai cũng vậy. Vân bắt đầu lo lắng, nàng đợi một lúc rồi gọi lại. Vẫn như vậy, có lẽ cô bạn kia đã đổi số rồi. Vân thở dài, ngồi gục đầu trên ghế đá. Giờ này chắc nhà chồng đã biết Vân bỏ đi rồi, vậy mà chồng nàng còn không thèm gọi lấy một cú điện thoại. Vân muốn khóc, nhưng rồi nhận ra sẽ chẳng có ai dỗ dành mình cả, hiện tại nàng chỉ có thể tự mình lo liệu mà thôi.
Ánh mặt trời dịu nhẹ khẽ xuyên qua vòm lá, đường phố đã bắt đầu đông đúc, tiếng còi xe nhộn nhịp cắt ngang những dòng suy nghĩ của Vân. Nàng ngẩng mặt lên, sự quyết tâm hiện rõ trong đôi mắt long lanh ánh nắng, nàng không thể quay lại, chỉ có thể tiến về phía trước, nàng sẽ sống được ở thành phố này, tránh xa những con người kia.
Trung tâm môi giới việc làm.
Người phụ nữ trung niên đặt cốc nước xuống bàn, liếc nhìn Vân rồi hỏi:
– Em cần tìm công việc gì?
– Ừm… Chị đang có những việc gì ạ? – Vân ngập ngừng.
– Em có mang theo hồ sơ không?
– Dạ… em chỉ có chứng minh thư – Lúc rời đi Vân chỉ lấy một ít quần áo, không nghĩ đến phải mang theo giấy tờ gì khác.
– Vậy em phải làm một bộ hồ sơ đầy đủ trước, rồi cho chị biết chuyên môn của em là gì thì chị mới tìm được công việc phù hợp.
Vân không muốn quay lại ngôi nhà đó, nàng đắn đo rồi hỏi:
– Có việc nào không cần hồ sơ không ạ?
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Vân, rồi lại liếc nhìn túi đồ đặt dưới chân. Bà im lặng chốc lát rồi bảo:
– Em đứng dậy chị xem.
Người đàn bà quan sát Vân kỹ càng từng chút một. Dù cho nàng đang mặc một bộ quần áo bình thường nhưng người đàn bà kia vẫn có thể nhận ra những đường cong cơ thể, bầu ngực nở nang và cặp mông căng tròn. Khuôn mặt nàng không hề trang điểm, có phần nhợt nhạt nhưng vì là phụ nữ nên người đàn bà kia có thể tưởng tượng ra nếu nàng ăn diện và trang điểm thì sẽ là một tuyệt sắc giai nhân. Người đàn bà nói với Vân:
– Đợi chị một lát.
Nói rồi bà ta móc điện thoại ra đi tới góc phòng gọi điện, giọng điệu có vẻ bí mật. Sau một lúc thì tươi cười đi tới chỗ Vân.
– Em nấu ăn thế nào?
– Ừm… tốt ạ.
– Vậy chị có việc làm cho em đây, làm giúp việc gia đình, nuôi ăn ở, nhà chỉ có một người nên công việc cũng nhàn, lương khá cao.
– Giúp việc? Là hàng ngày nấu cơm quét dọn giặt giũ thôi phải không ạ?
– Đúng rồi, chủ nhà ở một mình, thi thoảng lại đi công tác nên cần người chăm lo việc nhà.
– Chủ nhà là… – Vân hỏi nhỏ.

0 bình luận