Chương 1

Tôi tên là T, sinh ra ở miền Tây sông nước, từ khi lên 5 tôi đã trở thành đứa trẻ mồ côi, bố mẹ tôi mất trong 1 vụ tai nạn giao thông. Tôi chỉ nghe ông ngoại tôi kể lại thôi, lúc đó tôi không biết nỗi đau mất đi bố mẹ sẽ như thế nào. Từ nhỏ tôi đã sống bên ngoại và chưa từng một lần về quê nội, bố và ông tôi di cư vào Nam sau 1975. Rồi ông nội mất, bố tôi xin vào làm tại xưởng cà phê của ông ngoại. Bố tôi chịu khó, hiền lành nên ông ngoại cũng thương. Trong thời gian làm ở nhà ngoại thì bố và mẹ tôi để ý nhau, sau khi được ông chấp thuận thì chính thức đám cưới và sinh ra tôi. Cuộc sống bình yên không được bao lâu, trong chuyến xe lên Buôn Mê Thuột nhận café thì xe bố mẹ tôi va chạm xe khác và rơi xuống vực. Từ đó tôi bị mấy đứa bạn cùng lứa gọi là thằng không cha không mẹ. Lúc đầu tôi tức tối lắm, nhưng dần cũng quen. Tôi mặc kệ và không chơi với tụi nó nữa. Tôi bắt đầu sống khép kín từ đó. Ông ngoại tôi còn một người con gái nữa đó là dì B của tôi. Lúc tôi lên 5 thì dì đã học năm nhất ĐH. Tôi xem dì B như mẹ tôi, vì biết tôi thiếu thốn tình cảm bố mẹ nên cũng thương tôi lắm. Dì B lớn hơn tôi 14 tuổi, trong ký ức một thằng bé lên 5, dì B như 1 nữ thần, là cô tiên. Dì đẹp lắm, gương mặt thanh tú với sống mũi dài thẳng tắp, 2 mắt to tròn long lanh và khuôn miệng xinh xắn. Lúc đó tôi không để ý dáng dấp dì B thế nào. Dì B hay dạy tôi học, mua quà bánh cho tôi, và cũng đánh đòn tôi mỗi khi tôi nghịch phá. Dì chăm sóc tôi đến khi tôi được 12 tuổi thì dì được người ta tới dạm hỏi. Lẽ ra dì B cũng không lấy chồng sớm như vậy, một phần ông tôi cũng lớn tuổi, 2 là tôi chưa trưởng thành, tôi còn nhớ dì nói với tôi là dì sẽ không lấy chồng khi tôi chưa tự lo được bản thân và cho ông. Thế mà giờ đây… Dì lại không làm đúng lời hứa đó. Lúc đó không hiểu chuyện nên tôi giận dì B lắm. Chuyện là ông tôi làm ăn thua lỗ, việc kinh doanh ngày càng đi xuống và phải vay mượn tiền bên ngoài để duy trì xưởng café vì đó là tâm huyết cả đời ông. Gia đình bên đó sẽ hỗ trợ để ông trả nợ và xưởng café sẽ tiếp tục hoạt động. Dì B tôi có yêu thương gì dượng tôi đâu. Nghe nói hắn chỉ có vẻ bề ngoài là dân trí thức, nhưng thực ra hắn không bằng cầm thú. Hắn đòi cưới dì B tôi vì để thỏa ước muốn thể xác của hắn mà thôi. Hắn là một kẻ hay say sưa, cờ bạc và gái gú. Không biết có phải do cuộc sống sa đọa đó mà hắn đã bị vô sinh. Hắn cưới dì B tôi 2 năm rồi mà chưa sinh con nên hắn luôn kiếm cớ hành hạ, đay nghiến dì B tôi, mà lỗi có phải do dì B tôi đâu. Rồi hắn cặp hết cô này đến cô khác, mỗi lần say về là hắn xem dì B tôi là bao cát để trút stress của hắn. Tôi biết điều đó là vì có những lần dì B tôi về khóc với ông và đòi ly dị hắn, ông tôi cũng giận lắm. Rồi hắn lại đến năn nỉ, xin lỗi và còn lấy giấy nợ ra đe dọa ông và dì B tôi. Thế là dì B tôi lại tiếp tục sống cảnh đày đọa đó. Bởi vậy người ta hay nói hồng nhan bạc phận. Dì B chưa trải qua một mối tình nào mà phải ở với tên cầm thú đó rồi. Chuyện gì cũng vậy, tức nước thì vỡ bờ thôi. Hôm đó khi tôi đi học về thì ông tôi bảo vào viện gấp, tôi bước vào phòng cấp cứu thì thấy dì B tôi nằm đó với gương mặt bầm tím, một tay phải nẹp. Hắn đã đánh và xô dì B tôi xuống cầu thang khi hắn say và nổi cơn điên. Tôi hận hắn tận xương tủy. Chỉ muốn đến đánh hắn 1 trận, nhưng thằng con nít thì làm được gì. Sự việc đến giới hạn khi cả gia đình hắn và hắn không ai đến thăm hỏi hay là xin lỗi. Tôi và ông thay nhau chăm sóc dì B ở viện. Ông tôi đã báo công an và kiện hắn, đồng thời dì B cũng nộp đơn ly dị. Do bên hắn quen biết rộng nên hắn không bị tù mà chỉ phạt hành chính. Hắn sẽ chấp nhận ly dị nếu ông tôi trả hết số tiền đã vay mượn của bố mẹ hắn. Tôi không biết ông tôi xoay sở ở đâu mà 1 tuần đã có đủ tiền trả hắn, và dĩ nhiên hắn và dì B tôi đã kết thúc.
0 bình luận