Chương 59.2: Cú Sốc Của Khải – Gặp Lại Vợ Cũ

<span>– Vào đây mua thịt cho cô đi con! Thịt cuối ngày rẻ như cho đây con! <br> <br>– Thằng Khải đúng không? Vào mua rau cho bà để bà về nào con… <br> <br>– Dạ! Con chào bà! Con đang bận một chút ạ… – Bỗng khu chợ có chút nháo nhào khi thấy Khải đi vào. Tất cả vì một tin đồn về gia đình của Khải… Mọi người trong chợ đều biết vợ Khải cặp bồ rồi hai vợ chồng ly tán, căn nhà bỏ hoang không ai ở… thậm chí còn có một vài tin đồn rằng vợ Khải ngủ với bố chồng… Có lẽ để biết được thông tin này và đem nó đi kể thì chỉ có một người… <br> <br>– Bịch! Bịch! Bịch! – Những nhát dao chắc nịch được chặt xuống cái xương bò trên một chiếc bàn đầy ắp các loại thịt. Một người đàn ông to béo nhưng chỉ cao có 1m60… Râu dê xồm xoàm, sở hữu một gương mặt sở khanh đê tiện, nước da ngăm đen… Cỡ 50 đến 55 tuổi. Hắn ta chính là Vinh thịt lợn kẻ cực kỳ si mê Ngọc. Ngày hôm nay Khải đến khu chợ này cũng vì muốn gặp hắn ta. <br> <br>– Em ở đây chờ anh một lát… – Khải để Thư đứng cạnh hàng rau, anh từ từ tiến đến chỗ Vinh thịt lợn. <br> <br>– Bán cho tôi một cân thịt lợn nào! – Khải khoanh tay lại nhìn Vinh thịt lợn nhưng có vẻ hắn ta không để ý vẫn mải mê chặt xương. <br> <br>– Cộp! Cộp! Vai 65 thăn 70 Cộp! Cộp! – Ngậm điếu thuốc trong mồm Vinh thịt lợn vừa chặt thịt vừa nói. Tính hắn ta vẫn vậy không biết tôn trọng ai, tính tình cọc cằn, đáng ghét… Vì ít học nên phải đi bán thịt lợn từ bé cùng mẹ, đến già hắn đã sở hữu một gian hàng thịt lợn khá to trong chợ. <br> <br>Vinh thịt lợn có một bản tính cực kỳ háo sắc, trước đây hắn ta rất si mê Ngọc vợ của Khải, lần nào nhìn thấy Ngọc đi chợ hắn ta cũng phải trêu một vài câu mới chịu được. Mặc dù Ngọc đã có chồng nhưng hắn ta không hề quan tâm, nhiều lần hắn ta không chịu nổi sắc đẹp của Ngọc nên có nhiều hành động thiếu đứng đắn với nàng… <br> <br>Thậm chí hắn ta còn tìm đến cổng nhà Ngọc và Khải, lần nào chở lợn cũng phải chở qua khu đó để nhìn Ngọc một lần mới chịu được, mỗi ngày hắn đều muốn ngắm nhìn Ngọc, chỉ cần được nhìn Ngọc là cả ngày hắn thấy vui rồi. Chính vì vậy trước đây khi Ngọc bị chồng bắt ngoại tình với bố chồng, xui rủi thế nào đúng lúc Vinh thịt lợn đang đứng ngoài cổng, hắn ta đã thấy Ngọc chạy ra ngoài cửa với một cơ thể trần chuồng, điều đó đã khiến hắn bị sốc và chảy cả máu cam vì cơ thể của Ngọc quá đẹp. <br> <br>Trước đây hắn luôn mường tượng bên trong lớp quần lớp áo của Ngọc trông thế nào, nàng mặc đồ lót mầu gì, cơ thể ra sao… Vì thường ngày nhìn thấy Ngọc, thấy nàng có một bộ mông cong, một bộ ngực nở nang, gương mặt xinh xắn, tính tình thì dịu dàng dễ mến… Nên hắn ta chết mê chết mệt Ngọc. Ở cái tuổi ngoài 60 hắn ta đã một đời vợ và sống độc thân từ lâu, mỗi lần có nhu cầu hắn lại đi chơi cave hoặc sóc lọ bằng những tấm ảnh chụp mông chụp ngực của Ngọc. <br> <br>Ngày hôm đó sau khi Khải chạy như điên vào các con phố thì hắn ta đã được chiêm ngưỡng cơ thể của Ngọc… Mắt hắn ta mở to, mồm há hốc khi thấy một cơ thể như được vẽ ra vậy, ngực to chân dài và rất thon, chỉ có điều khoảnh khắc đó chỉ kéo dài tầm vài giây là Ngọc lại chạy vào trong nhà. Hắn ta đã chảy rất nhiều máu cam vì lên cơn nứng, hắn ta phải bỏ cả chuyến thịt lợn của mình chỉ để về nhà thủ dâm với hình ảnh đó trong đầu. <br> <br>Sau hôm đó hắn ta đồn ầm ở chợ rằng Ngọc cặp bồ bị chồng phát hiện, gia đình bỏ nhau… thậm chí còn nói Ngọc loạn luân với bố chồng, rồi Khải phải bỏ về quê… Nói chung hắn ta đã thêu dệt lên một câu chuyện cho gia đình Khải. Nên thế đó là lý do mà hôm nay khi Khải xuất hiện ở chợ, mọi người ở đây lại bất ngờ như vậy. <br> <br>– Tôi không đến để mua thịt… – Khải cau mày lại, trông anh rất nghiêm túc. Vinh thịt lợn cau mày nhìn lên để xem thằng ngu nào đến sạp của hắn mà không mua thịt. <br> <br>– Ơ… Khải… Khải à em… – Thấy Khải, Vinh thịt lợn há hốc mồm rơi cả điếu thuốc xuống miếng thịt lợn. Hắn ta run rẩy đặt con dao chặt xuống cười gượng khi thấy Khải, dạo này trông thằng này nó đô ra nhiều… Với những gì Vinh đặt điều cho gia đình Khải, tung tin đồn linh tinh về vợ Khải thì hôm nay gặp lại Vinh thịt lợn có chút chột dạ và run rẩy. <br> <br>– Tôi có chuyện muốn nói với ông… – Khải cười nhạt một cái, rồi sau đó hai người đi ra quán trà đá bà già đằng sau sạp thịt nói chuyện. <br> <br>– Anh tưởng chú… hề hề… – Vinh thịt lợn gãi đầu cười ngại, thấy Khải không có sát khí nên hắn ta vẫn thăm dò xem có phải Khải đến để trách tội hắn không nhưng mà hắn có một linh cảm Khải đến đây không phải vì chuyện đó. <br> <br>– Thôi chuyện đó không nói nữa… Tôi muốn nhờ ông một chuyện… <br> <br>– Chuyện gì chú em cứ nói đi! Vợ chú ngày xưa mua thịt nhà anh suốt nên anh em mình cũng như người nhà ấy mà! Đừng ngại! Nói đi! Chuyện gì giúp được anh giúp không phải câu nệ! Hề hề! – Vinh thịt lợn mồm năm miệng mười nhanh nhảu nói toàn những câu sáo rỗng, hắn ta đưa điếu thuốc lên mồm rít nhưng tay vẫn hơi run. <br> <br>– Ông yên tâm, chuyện này sẽ có lợi cho ông… đảm bảo ông sẽ thích… – Khải cười nhếch mép một cái rồi đưa điện thoại cho Vinh thịt lợn. Hắn ta không hiểu Khải có ý gì những vẫn cầm lấy điện thoại. <br> <br>– Hả… gì… gì thế này… chú em có ý gì? … – Vinh thịt lợn run rẩy, mắt hắn mở to nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trong đó là một bức ảnh chụp mông của Ngọc lúc tắm, thấp thoáng còn lộ một nửa bầu ngực to. <br> <br>Chim của Vinh thịt lợn ngay lập tức dựng đứng lên khi thấy bức ảnh này, hắn không hiểu sao Khải lại đưa bức hình này cho mình. Đối với một kẻ háo sắc mà nói, được nhìn thấy bức ảnh hiếm có của người mình si mê thực sự là một cú sốc hứng tình cho hắn, còn chưa kể Ngọc là người mà hắn luôn nghĩ đến mỗi khi thủ dâm, đây chẳng khác gì một tư liệu quý hiếm bậc nhất đối với hắn. <br> <br>– Ông kéo sang nữa đi… – Khải phẩy phẩy hai ngón tay về phía Vinh thịt lợn. <br> <br>Vinh thịt lợn há hốc mồm và lướt thêm vài bức ảnh, toàn là những bức ảnh hở hang, bán khỏa thân của Ngọc, đây có lẽ là những bức ảnh Khải chụp trộm vợ mình thời xưa khi còn chung sống với nhau. Khải cau mày lại khi thấy mặt Vinh thịt lợn đỏ ỏn lên, dưới đũng quần hắn nổi lên một cục khá to… Tên khốn háo sắc này thật đê tiện. <br> <br>– Đủ rồi… đưa đây cho tôi! – Khải cướp lại điện thoại. Vinh thịt lợn mặt ngẩn tò te tiếc nuối. <br> <br>– Ơ kìa chú em, chú em cho anh xem thêm một chút! Không chú em bán nó cho anh đi! – Vinh thịt lợn đưa ra yêu cầu hết sức khiếm nhã cho Khải. <br> <br>– Tôi sẽ cho ông, nhưng ông phải giúp tôi một số chuyện sau… <br> <br>– Chuyện gì? Chuyện gì? – Vinh thịt lợn nhanh nhảu kéo chiếc ghế nhựa dịch sát vào Khải. <br> <br>– Yên tâm! Chuyện này ắt có lợi cho ông… ông chỉ cần nghe theo lời tôi là được… <br> <br>Thư đứng từ phía xa nhìn hai người nói chuyện, nàng không biết họ đang nói gì nhưng thấy ông béo vừa già vừa xấu kia liên tục cười và thi thoảng làm cái mặt hốt hoảng thấy buồn nôn. Tầm 10 phút sau Khải và Vinh thịt lợn đứng dậy bắt tay, có vẻ như hai người họ đã đạt được thỏa thuận gì đó. <br> <br>– Đi em… – Khải đi tới chỗ Thư, hai người lại lên taxi đi về. <br> <br>– Anh đã suy nghĩ kỹ chưa… – Thư ngó sang nhìn mặt Khải, ánh mắt đượm buồn của Khải nhìn ra phía xa, từ lúc biết chuyện đó Khải trở nên ít nói hẳn, chắc hẳn anh ấy đang có rất nhiều suy tư. <br> <br>– Mấy hôm nữa mình xuất phát được không? Em xin nghỉ được không? – Khải nhìn Thư mỉm cười một nụ cười mệt mỏi. <br> <br>– Em nghỉ được, bọn em có một tuần ôn thi ở nhà cơ… <br> <br>– Vậy còn chú Lý? <br> <br>– Bố em á… thoải mái… nếu là đi với anh! Bố em tin anh lắm, nếu không cho em bảo đi thực tế với lớp là được hihi… <br> <br>– Vậy thì tốt quá… – Khải nắm chặt tay Thư… Anh không biết để cô bé mới học lớp 10 này tham gia cùng anh liệu có ổn không… Nhưng với kế hoạch của Thư đưa ra có lẽ chỉ có mình cô bé này có thể thực hiện được. Anh cũng phải bất ngờ vì một cô bé mới lớn mà có thể suy nghĩ được đến mức đó, phải chăng do xem phim quá nhiều? <br> <br>– Ô kìa! Anh Vinh đóng cửa sớm thế! – Một người bán thịt đối diện thấy Vinh thịt lợn đóng sạp thịt thấy lạ liền hỏi. <br> <br>– Hề hề… anh về nhà có chút việc… – Vinh thịt lợn cười sướng, hắn nhanh nhanh chóng chóng nhảy lên xe máy phóng về nhà. Vừa đi vừa thở mạnh, Vinh thịt lợn cất xe và khóa chặt cửa. Hắn nhảy lên giường tụt quần lôi con cu cứng ngắc của mình ra và run rẩy mở điện thoại. <br> <br>Hóa ra hắn vừa xin Khải được một bức ảnh đang tắm của Ngọc, hắn vừa nhìn vào cơ thể Ngọc vừa sóc lọ, trông hắn thực sự bệnh hoạn và biến thái… Vừa sóc vừa không ngừng khẩu dâm… Hắn rất muốn làm tình với Ngọc. Thực sự đó là ước mơ lớn nhất trong cuộc đời của hắn. <br> <br>… Hai ngày sau… <br> <br>Sau 6 tiếng di chuyển trên taxi, Khải đã về đến quê hương Sơn La của mình… Nơi đây thay đổi khá nhiều sau vài năm… Tim anh đập mạnh vì hồi hộp. Ngọc người vợ xinh đẹp của anh đang ở mảnh đất này, đã rất lâu rồi không gặp cô ấy… không biết bây giờ cô ấy sống thế nào… Mặc dù hận nhưng Khải vẫn luốn lo lắng cho vợ, bởi vì cô ấy là một cô gái hiền lành tử tế, chuyện đến nông nỗi này có lẽ do ông già của Khải dụ dỗ thôi. <br> <br>Chiếc taxi di chuyển dần đến khu nhà Khải, anh càng lúc càng hồi hộp trong anh có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Có rất nhiều bản làng lớn nhỏ ở mảnh đất Sơn La, tuy nhiên nhà Khải ở khu vực thành phố. Chiếc taxi len lỏi qua nhiều con ngõ tại một phường xã ở đây, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở một chiếc cổng khá to. <br> <br>Thư mím môi lại nhìn xung quanh, ở đây thật đẹp, yên bình đến lạ… không khí trong lành mát mẻ quá. Nhưng để một cô gái thủ đô như vợ anh Khải về đây sống thì thật là một chuyện lạ. Chắc phải có một thứ gì đó mới khiến chị ấy có động lực lớn như vậy. <br> <br>Trước đây nhà Khải không giàu có lắm, tuy nhiên lúc này đứng trước một ngôi nhà hai tầng khá đẹp Khải có chút bất ngờ. Nhà anh nằm ở một chân núi, xung quanh là ao cá vườn tược rất rộng rãi, đều là đất nhà Khải. <br> <br>Ngôi nhà này có lẽ là ông Giới bố Khải đã bán đất đi cộng thêm tiền Khải gửi về khi anh còn sở hữu một công ty của riêng mình, ông Giới đã dành dụm để xây lên nó… Chắc chắn Ngọc sống ở đây vì không bao giờ một người tằn tiện chắt chiu như ông Giới lại bỏ cả tỷ ra xây ngôi nhà to thế này. <br> <br>Khải và Thư bước xuống xe, trông Khải rất hồi hộp và lúng túng một cách khó tả, tay anh run run định cầm vào cổng để mở thì bỗng có tiếng chó sủa từ xa… Hai con chó già và vài con chó con chạy ra… Mặt Khải giãn ra khi thấy hai chú chó của mình… Bọn chúng cũng vậy, khi thấy Khải bọn chúng cũng không sủa nữa mà vẫy đuôi tít mù kèm những âm thanh rên ư ử vì vui mừng. <br> <br>– Lạch cạch! Lạch cạch! – Tiếng mở cổng, Khải từ từ bước vào trong… đứng ở đây anh có thể ngửi thấy mùi hoa rất thơm… rất nhiều hoa… Khải đi dần lên con dốc đầu cổng bởi vì sân nhà anh rất rộng, mắt anh mở to vì thấy khu vườn trước mặt trồng rất nhiều loại hoa khác nhau… Chắc chắn phải có bàn tay của phụ nữ mới chồng được một vườn hoa đẹp thế này, điều này không ai khác ngoài Ngọc vì hoa là sở thích của cô ấy… Đôi mắt Khải rơm rớm, khóe mắt đỏ hoe đứng bất động một lúc ở đó mặc cho đàn chó đang cuốn quýt dưới chân mình. <br> <br>– Anh… chúng mình không vào à… – Thư cầm vạt áo Khải kéo vài cái. Chính Thư cũng rất hồi hộp vì lần này về để giúp anh Khải trả thù mà trông anh ấy yếu đuối quá, như kiểu không thể làm được nữa rồi. <br> <br>– Ừ… có… – Khải hít một hơi dài tiếp tục đi lên con dốc bê tông của nhà. <br> <br>– Bố ơi… Con đi ra chợ nha… – Giọng nói trong trẻo vang lên khiến Khải đứng hình giữa sân, trái tim đập thình thịch. <br> <br>– Cạch! Con ra chợ một lát… hôm nay… – Cánh cửa nhà mở ra, bước ra ngoài là một bàn chân trắng như tuyết… Ngọc từ từ xuất hiện khiến trái tim Khải run lên. Nàng đang quay lưng lại xỏ một đôi giày búp bê. Lúc này nàng mặc một bộ váy dài qua đầu gối bó sát vào mông… Cô ấy vẫn vậy, vẫn đẹp như thế… ở nơi miền sơn cước lạnh lẽo này Ngọc như một bông hoa đẹp nhất vậy, nàng thật nổi bật với vẻ đẹp và vóc dáng cao ráo của mình. <br> <br>– Bịch! – Cái túi xách rơi xuống khi Ngọc quay lại… nàng trợn tròn mắt khi nhìn thấy Khải… Ngọc đứng im bất động không thể bước thêm được nữa… Cả hai người chẳng nói gì đứng nhìn nhau tầm năm giây, một cơn gió lạnh thổi qua khiến những bông hoa ngả xuống tạo nên một cảnh tượng chẳng kém gì phim ngôn tình Hàn Quốc. <br> <br>– Ngọc ơi!! Con mua cho bố ít rau thơm… Xoảng!!!! – Ông Giới bước ra ngoài làm rơi cả cái nồi lăn long lóc ở thềm đá hoa. Chân ông run lẩy bẩy khi nhìn thấy con trai mình… Ông Giới ngã khụy xuống thềm nhà và dựa vào cửa. <br> <br>– Con… thằng… thằng Khải… Con… – Ông Giới run run đưa bàn tay về phía Khải. Khải vẫn đứng đó nhìn Ngọc và chẳng thèm để ý đến bố mình. <br> <br>Lúc này hai dòng nước mắt đã chảy xuống gương mặt trắng trẻo xinh xắn của Ngọc, nàng đang cố gắng kìm nén lại cảm xúc nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi… Miệng nàng há ra như thể muốn nói điều gì đó nhưng cứ nghẹn ứ lại. Lồng ngực nàng thở mạnh không thể thở được… Ngọc nuốt nước bọt một cái lấy lại bình tĩnh. <br> <br>– Anh… Anh Khải… – Ngọc từ từ bước đến, những bước chân nhanh dần chạy đến chỗ Khải… Bỗng Thư từ đằng sau xuất hiện đẩy vào vai Ngọc một cái khiến nàng lùi lại hai bước. Thư cau mày nhìn Ngọc, Ngọc ôm vai nhíu lông mày lại khi thấy Thư… Hai cô gái nhìn nhau một lúc, trông Thư khá cao, mặc dù mới học lớp 10 nàng đã cao ngang ngửa với Ngọc rồi, mặc dù Ngọc cao 1m70. <br> <br>Trái tim Khải như thắt lại khi thấy vợ mình, đôi mắt anh đỏ hoe rơm rớm nước mắt… Cô ấy vẫn khá hạnh phúc khi ở với ông bố “đáng quý” của mình… nhìn cô ấy vui vẻ đến vậy mà… Khải nhắm mắt lại hai giọt nước mắt bị ép rơi xuống… Trái tim anh quặn đau khi thấy cuộc sống của họ tốt đến vậy… Mặc dù vẫn còn rất yêu vợ nhưng anh hận, hận hơn rất nhiều… Như thế này chẳng khác gì bố cướp vợ của con trai đâu… <br> <br>Khải lại lấy một hơi dài nắm tay Thư kéo nàng đi qua Ngọc và ông Giới để vào nhà. Thư ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo Khải và không quên lườm Ngọc một cái. Ngọc mím môi lại, nàng nhắm mắt khi thấy ánh mắt của Thư… Nàng hiểu, rất hiểu tại sao mình lại bị đối xử như vậy… <br> <br>10 Phút sau, khi tất cả mọi người bình tĩnh trở lại sau màn hội ngộ đầy bất ngờ khiến ai cũng bị sốc… Bước vào nhà, điều đầu tiên Khải làm là tìm ban thờ của mẹ và thắp hương cho bà ấy. Sau đó anh đi xuống dưới tầng một và ngồi ở bộ bàn ghế gỗ mà ông Giới mới sắm… Khải và Thư ngồi một bên ghế, còn ông Giới ngồi phía đối diện không dám ngẩng mặt lên nhìn con trai và cô gái đi cùng… <br> <br>Còn Ngọc đang ở trong bếp gọt ít hoa quả. Vừa gọt nàng vừa khóc, nàng khóc rất nhiều, nàng không biết phải làm gì lúc này, phải giải thích cho anh ấy thế nào nữa… thực sự nàng vừa lo sợ vừa thấy vui vì Khải vẫn còn sống… Nàng có rất nhiều điều tâm sự muốn nói với chồng, có rất nhiều câu hỏi cần được anh ấy giải đáp… Mọi chuyện ập đến bất ngờ quá, Ngọc không thể nghĩ được gì lúc này mặc dù nàng đang có hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói. <br> <br>– Khải à… cho bố… – Ông Giới đang định nói thì Khải đứng phắt dậy. <br> <br>– Nhà này bố mới xây à? Hết bao nhiêu tiền vậy? – Khải đứng dậy đi quanh ngó nghiêng khắp ngôi nhà… Đây là ngôi nhà hai tầng với đầy đủ tiện nghi. Có ba phòng ngủ, một phòng thờ, một phòng khách, một phòng bếp và hai nhà vệ sinh. <br> <br>– Bố? – Không thấy ông Giới nói gì Khải liền quay đầu lại nhìn thấy ông ta vẫn đang cúi mặt xuống đất. <br> <br>– Bố… bán đất… và lấy số tiền con gửi về để xây… – Đúng y như những gì Khải dự đoán. <br> <br>– Hoa ngoài sân là bố chồng à hay vợ con trồng? – Khải đứng nhìn ra ngoài sân, anh nói từ “vợ con” nghe có vẻ khá mỉa mai. <br> <br>– Cái Ngọc nó trồng đấy… bố… chỉ chăm được đàn gà đàn vịt… với mấy con lợn. – Ông Giới cũng rất xấu hổ khi nói chuyện với con trai mình thế này. <br> <br>– Anh… anh vào ăn lê… – Ngọc đặt đĩa lê xuống bàn, hai mắt đỏ hoe và ngồi xuống cạnh Thự. <br> <br>– Em ăn đi… Em là… – Ngọc miễn cưỡng mỉm cười nhìn Thư vì tâm trạng nàng đang rất rối. <br> <br>– Em là người yêu anh Khải! Tên Thư! – Nói xong Thư lại cúi mặt xuống điện thoại để nghịch. <br> <br>– Về nhà thật thoải mái… Tối nay bố định cho con ăn gì đây? – Khải vươn vai một cái rồi quay lại ghế ngồi như không có chuyện gì xảy ra… Điều này càng làm Ngọc và ông Giới thấy sợ. <br> <br>– Ừ ừ… vậy để bố ra ngoài vườn bắt con gà… – Ông Giới nói xong cười trừ đứng dậy đi bắt gà như thể muốn tránh mặt Khải. Khải nhìn bố mình thấy ông ấy vẫn chân chất như xưa… nhưng sau đó anh cau mày lại vì đó chỉ là vẻ bề ngoài đáng thương của ông ấy chứ thực chất bản chất của ông ta là một kẻ cặn bã chẳng ra gì. <br> <br>Sau khi ông Giới ra vườn sau bắt gà, Khải đứng dậy đi thăm thú quanh ngôi nhà mới của bố mình, ngày xưa nó chỉ là căn nhà nhỏ… Nhớ thời mẹ còn sống bà ấy rất muốn có một ngôi nhà khang trang đẹp đẽ như thế này để Khải có một cuộc sống sung túc hơn nhưng người phản đối nhiều nhất là ông Giới, ông nói đất của tổ tiên phải để đó đến khi nào ông chết mới được bán… <br> <br>Ấy vậy mà sau khi Ngọc về đây ông ta đã đi ngược lại quan điểm của mình để xây lên căn nhà này, là căn nhà mà mẹ anh từng mơ ước… Nghĩ mà buồn lòng, thật là khốn nạn mà… Khải bước ra vườn hoa đứng hít một hơi dài, không khí ở tỉnh lẻ vẫn trong lành hơn ở thủ đô rất nhiều… Nhưng kỳ lạ thay anh lại không thấy thoải mái. <br> <br>Khải đi đến đâu Ngọc lẽo đẽo đi theo sau đến đó, nàng không nói gì mà chỉ chắp hai tay đằng trước, ánh mắt ướt nhòe nhìn xuống đất. Khải biết nhưng anh không nói một câu gì cả. Như thể mọi cảm xúc anh đang nén chặt trong lòng. Hai vợ chồng đứng ở vườn hoa một lúc lâu, Thư ngó ra ngoài nhưng không dám tiến lại gần vì cảm thấy mình như người thừa vậy. <br> <br>Cơn gió lạnh thổi qua khiến chiếc váy của Ngọc tung nhẹ lên, nàng vẫn đứng im ở đó… Khải đi một bước, nàng tiến một bước… Khi Khải im lặng Ngọc cũng không dám mở miệng nói trong khi nàng đang có rất nhiều câu chuyện bỏ ngỏ muốn hỏi người chồng đã mất tích hai năm qua của mình. <br> <br>Ánh hoàng hôn ở đây thật đẹp, nó khiến bầu trời ngả một mầu vàng óng như mật ong… Nhưng chỉ đẹp với những người bình thường, còn đối với Khải lúc này đó là một khung cảnh buồn mà anh chẳng bao giờ quên… Người vợ đang đứng sau lưng anh đây, cô ấy cứ lẽo đẽo theo anh mà không dám nói một lời nào… Khải rất muốn quay lại ôm vợ nhưng lòng tự trọng của anh không cho phép vì anh chưa nhận được một lời giải thích thỏa đáng cho tâm trạng đau khổ này của mình… Hai bàn tay của anh nắm chặt, răng nghiến lại, đầu ngửa lên trời hít thở không khí nơi đây để lòng vơi bớt nỗi buồn nhưng có lẽ điều đó không hề có tác dụng. <br> <br>Trong nhà, Thư thấy ông Giới đang mổ gà ở sân sau, nàng liền chạy ra ngồi cạnh đó để xem vì thấy hơi chán rồi… Lúc này Thư mặc một chiếc chân váy dài đến giữa đùi, phần trên mặc một chiếc áo điệu rộng cổ và một vài phụ kiện nhỏ của đám học sinh thời nay hay dùng. <br> <br>– Bác có cần cháu giúp gì không… – Thư ngồi xổm xuống trước mặt ông Giới. <br> <br>– À… không… không cần đâu cháu cứ lên nhà ngồi chơi đi… – Vừa nói ông Giới vừa liếc lên cười. Đập vào mắt ông là chiếc quần lót màu trắng của con bé… Không biết Thư cố tình hay vô ý nhưng nàng cũng đã bắt gặp được ánh mắt đó của ông Giới… nhưng Thư mặc kệ và vẫn ngồi đó xem ông mổ gà. <br> <br>– Thôi em vào nấu cơm đi, đây là nhà anh không lo anh bị lạc đâu… – Khải quay đầu nói với Ngọc. Ngọc mím môi chớp mắt vài cái hai dòng nước mắt chảy xuống và đứng lỳ ở đó. <br> <br>– A!!! Thằng Khải đấy à!!! – Đứng phía dưới xa xa là một bác hàng xóm đang tưới rau… Nhìn thấy Khải bác gái liền đặt cái thùng nước xuống và chạy về phía cổng, thấy vậy Khải cũng đi đến cổng để tiếp chuyện bác, âu cũng để lấy thêm thông tin. <br> <br>– Ui dời ơi!!! thằng Khải!!! mày đi công tác gì bên nước ngoài mà tết nhất không về hả con!!!! – Bác hàng xóm đập bồm bộp vào người Khải nói. Khải chỉ biết cười và liếc lên nhìn về phía Ngọc, thấy nàng đã quay đầu đi vào trong nhà rồi, như thể đang muốn tránh mặt cuộc nói chuyện này vậy. <br> <br>Đứng nói chuyện với bác hàng xóm Khải mới chợt nhận ra chuyện anh tự tử và mất tích bố và vợ anh đều giấu mọi người, ngộ nhỡ anh đã chết thật thì đến ban thờ của anh còn không có… Nghĩ lại cảm thấy cay mũi và chạnh lòng, tại sao hai người kia lại đối xử với mình như vậy… vì điều gì? Vì họ muốn sống với nhau một cách hợp pháp khi anh vắng nhà? Hay vì cái gì… Thật sự khó hiểu, chẳng ai như ông Giới cả… ông ta đúng là một người bố khốn nạn mà. <br> <br>Nhưng còn vợ anh… cô ấy không thể là người như vậy… nhưng tại sao… chết cũng không có ban thờ và sống cũng chẳng đi tìm? Còn nói dối bố mẹ và hàng xóm… Tại sao lại như vậy… Chả lẽ cô ấy thực sự muốn ở đây hay sao? … Khải đau hết cả đầu khi chẳng thể tìm ra được một câu trả lời thích đáng cho những băn khoăn này của mình. <br> <br>19h tối, mọi người ngồi ăn cơm với nhau trên tấm chiếu trải xuống sàn… Không khí thật ảm đạm và ít tiếng cười… Chỉ có tiếng nói của Thư và ông Giới… Riêng Khải và Ngọc cũng chỉ vâng dạ ừ cười nói vài câu… Bất kể ông Giới có ý định nói về chuyện đó Khải lại đánh trống lảng sang chuyện khác. Điều này khiến ông Giới và Ngọc thấy rất lạ… <br> <br>Lúc tối sau khi tắm xong, con bé Thư mặc một bộ váy ngủ đã chuẩn bị từ trước, chiếc váy hai dây sexy và không mặc đồ lót bên trong… Vì có gen giống chị Uyên và chị Như nên ngực của Thư khá to, hai đầu ti nổi lên sau lớp áo váy khiến ông Giới không dám nhìn lên. <br> <br>Vì ngồi ở chiếu nên nhiều lúc đổi dáng Thư lại làm lộ quần lót trắng của mình khiến ông Giới đỏ mặt, nhưng cũng may vì ông đang uống rượu nên không ai để ý đến điều đó. Nhưng một lúc sau, chứng nào tật đó, khi có chút rượu trong người ông Giới đã không thể không liếc lên cơ thể cực phẩm của gái non tơ ngay trước mặt mình. Điều này Khải cũng nhìn thấy nên anh rất kinh tởm cái điệu bộ tỏ ra chân chất hiền hòa của bố mình… tất cả chỉ là dối trá, chỉ là cái mặt nạ rẻ tiền của ông ta. <br> <br>Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại lên ghế ngồi nói những chuyện chẳng liên quan đến suy nghĩ lúc này. Bây giờ là 22h00 phút… Buổi tối ở thành phố Sơn La không thể nhộn nhịp được như ở thủ đô nên Khải cũng chẳng muốn đi đâu. Anh được ông Giới sắp xếp cho ngủ ở một căn phòng tầng hai. Còn phòng ông Giới ở tầng một… <br> <br>– Khuya rồi… Ngọc đi ngủ với chồng trong phòng bố nhé… còn cháu Thư lên trên tầng hai, bố ngủ tạm ngoài cái phản này là được rồi… – Ông Giới cười gượng. <br> <br>– Tại sao? – Bỗng Khải nói một câu trống không và không nhìn vào mắt ai cả. <br> <br>– Thì… các con… vẫn là vợ chồng… các con nên… <br> <br>– Không! Con ngủ với Thư… Vợ chồng trên danh nghĩa thôi bố biết mà. – Khải ngắt lời ông Giới và đứng dậy kéo tay Thư đi lên tầng hai. Ngọc không nói gì, nàng vẫn im lặng ngồi ở ghế. <br> <br>– Thôi được rồi… Vậy cái Ngọc vào trong phòng trong ngủ đi, bố nằm ngoài phản cũng được… – Ông Giới xấu hổ khi nghe con trai mình nói vậy, ông không dám nhìn thẳng vào mắt Khải từ chiều đến giờ rồi. Cả Ngọc cũng vậy, nàng rất đau lòng khi nghe chồng nói câu đó nhưng nàng biết mình không có tư cách nào để lên tiếng. <br> <br>Nghe ông Giới nói câu đó mà Khải phải cười khẩy một cái rồi mới đi lên phòng đóng cửa lại… Một tiếng sau, nghe thấy những tiếng nói chuyện bên dưới vì phòng không được cách âm lắm, Khải và Thư bước ra ngoài nghe lén thì thấy ông Giới đang khuyên bảo Ngọc vào trong ngủ… Khải bám vào tường liếc nhìn xuống thì thấy Ngọc vẫn đang ngồi im ở ghế cùng một dáng như lúc nãy. <br> <br>Trông Ngọc cứ như khúc gỗ mất hồn… Khải lại thấy đau lòng khi nhìn Ngọc như vậy, nụ cười tươi chiều nay anh nhìn thấy không còn nữa, chả lẽ anh xuất hiện làm đảo lộn cuộc sống hạnh phúc của cô ấy đến vậy sao? Cô ấy đang nghĩ gì? Cô ấy có thực sự muốn mình xuất hiện ở đây? <br> <br>Khải đứng đó nhìn ông Giới thuyết phục Ngọc tầm 15 phút, ông ta cứ thì thào to nhỏ điều gì đó khiến Khải cảm thấy khó chịu vì chẳng nghe thấy gì. Lúc sau bỗng thấy thấy Ngọc đứng dậy đi vào trong phòng, còn bố anh khệ nệ bê ít chăn gối ra nằm ở cái phản ngoài phòng khách. <br> <br>Khải cau mày lại, từ lúc anh ở đây đến giờ, anh không thấy bất kể hành động thân mật nào của ông Giới và Ngọc… Tại sao lại như vậy? Chả lẽ anh đang ở đây nên họ không được thoải mái? Hay do anh hiểu lầm? … Mà hiểu lầm cái chó gì chứ… chính mắt anh trông thấy Ngọc và ông ta làm tình với nhau cách đây hai năm… Cái vẻ mặt sung sướng của Ngọc và cái cách bố anh làm tình với vợ anh trông thật sảng khoái… <br> <br>Điều đau lòng nhất là khi thấy anh lúc đó, hai người ấy còn không dừng lại cho đến khi ông Giới xuất tinh, thực sự cảnh tượng khiến anh không bao giờ quên… Nếu họ còn sống với nhau thế này thì kiểu gì chả có chuyện ấy xảy ra… Vậy tại sao từ chiều đến giờ trông họ cứ như bố chồng và con dâu thật vậy… Thật khó hiểu… <br> <br>Nằm ở căn phòng mới Khải không có chút tâm trạng nào để làm tình với Thư lúc này, Thư cũng vậy con bé nằm nghịch điện thoại rồi ngủ lúc nào không biết… Khải đứng dậy vì không ngủ được, anh ra ban công nhìn xuống khoảng sân rộng nhà mình, thấy lũ chó đang đùa nghịch dưới ánh điện… Nơi đây thật yên tĩnh, lúc này cũng hơn 01h sáng rồi nên lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi trên bụi tre sau nhà, thi thoảng có một tiếng xe máy vọng lại từ xa. <br> <br>Thấy khát Khải bước xuống dưới nhà để uống nước vì căn phòng trên này như một phòng tạm vậy chỉ có chăn gối chứ chẳng có cái gì cả… Lúc này là 01h30 sáng… Anh đi xuống cầu thang tim đập rộn ràng khi không thấy bố mình nằm ở cái phản bên dưới nữa, chỉ còn một cái gối và cái chăn vứt chỏng chơ trên phản. Anh từ từ rón rén bước xuống dưới phòng khách. <br> <br>Tim Khải đập càng lúc càng mạnh, ánh đèn ngoài sân chiếu vào phòng khách nên Khải nhìn khá rõ cửa phòng ngủ của bố anh đang đóng… Anh từ từ tiến đến và trợn mắt lên khi nghe thấy tiếng rên đê mê của Ngọc ở trong đó… Khải nghiến răng lại, tay anh nắm chặt… chết tiệt… Hóa ra là vậy, thật là đáng chết!!!</span>
0 bình luận