Chương 59.1: Cú Sốc Của Khải – Gặp Lại Vợ Cũ

<span>Hai ngày sau… <br> <br>– Anh Lý tròn 60 cái xuân mà vẫn phong độ quá! – Một cô hàng xóm ngõ bên ôm miệng cười tủm tỉm đứng ở góc đường cùng ông Lý. <br> <br>– Ui dào! Nào dám trẻ bằng em! Người gì như gái mười tám đôi mươi! – Ông Lý cũng cười ngoác cả mổm, những nếp nhăn trên mặt ông đại diện cho sự cực khổ lam lũ trong quân ngũ thời trẻ chứ không được trẻ trung như bà cô kia nói. <br> <br>– Thôi đi anh Lý ạ! Anh cứ khéo nịnh chứ em còn trẻ gì đâu! – Bà cô nói vậy nhưng trong lòng sướng rơn, đôi mắt chớp chớp nhìn ông Lý không ngớt, bà nhìn vào đôi dép xăng đan màu da bò, chiếc quần thô màu xanh quân đội và chiếc áo sơ mi đóng thùng sơ vin qua tận rốn của ông Lý. Mặc dù ông ăn mặc giản dị nhưng khối tài sản khổng lồ của ông đã khiến bà ta bị mờ mắt. <br> <br>Trước đây khi làm trong quân đội, cơ bản nhà ông Lý cũng thuộc dạng giàu có rồi, nhưng ông còn là một nhà đầu tư bất động sản gặp thời nên đã giàu càng thêm giàu, vì vậy khi chỉ có một thân một mình ông luôn là tâm điểm của các bà cô có tuổi trong và ngoài xóm nhòm ngó. Với bản tính lương thiện thật thà và tốt bụng ông Lý chẳng mảy may để ý tới ý đồ của những người đàn bà đó khi họ đang cố gắng tiếp xúc với mình. <br> <br>– Có cái gì vương trên tóc em! Để anh lấy! – Ông Lý treo túi thịt sang tay trái và dùng tay phải lấy một chiếc lá nhỏ trên mái tóc không mấy suôn mượt của bà cô. Bà cô thấy vậy cúi người bẽn lẽn để ông Lý thực hiện điều đó. Mặc dù trông bà cô có vẻ đồng bóng nhưng ông Lý vốn là một người bố đơn thân, bản thân ông cũng thiếu thốn nhiều nhưng đường tình duyên lại khá lận đận. <br> <br>Bởi vì có một rào cản… đó chính là cô con gái cả của ông Lý. Dù ông rất mở lòng nhưng chưa bao giờ có bà cô nào lọt vào đôi mắt tinh tường của Uyên. Lúc này cũng vậy… Uyên thả tóc, mặc một bộ váy zip công sở, chân đi guốc cao 10 phân… Nàng đang đứng khoanh tay nhìn bố mình và bà cô kia làm trò được năm phút rồi. Đôi lông mày lá liễu cau lại, ánh mắt sắc xảo, gương mặt xinh đẹp nhưng hay cau có… Nàng nhìn chằm chằm bà cô kia và biết bà ta ở dãy phố bên cạnh. Trước khi lấy chồng nàng có gặp bà ta vài lần, nàng không ngờ tận bây giờ bà ta vẫn đang đeo bám bố mình dai như đỉa. <br> <br>– Sighhh!!! – Uyên chép miệng một cái rồi vứt bộ tài liệu vào trong ô tô và bước đến chỗ bố mình, trong con ngõ nhỏ Uyên như sáng bừng lên bởi vẻ đẹp kiêu sa của mình, nàng bước đến đâu người dân liếc nhìn đến đó. Mặc dù toàn hàng xóm cũ nhưng tính Uyên là vậy nàng chẳng thích giao du với người bên ngoài nên hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với hàng xóm, chỉ có cái Như và bố nàng là hay ra ngoài chơi, họ biết tính Uyên nên không ai dám gọi mặc dù rất thích nói chuyện với con bé. <br> <br>– Bố! – Uyên bước gần đến nơi ông Lý và bà cô mới để ý thấy. Hai người đang cười nói vui vẻ bỗng thấy Uyên liền nở một nụ cười nhạt ngại ngùng. <br> <br>– Ơ kìa! Cái Uyên! Sao hôm nay lại sang đây thế này? – Ông Lý ngạc nhiên không biết con bé về nhà để làm gì. <br> <br>– Cháu chào cô! Bố! bố định đứng đây đến bao giờ? – Uyên cười mỉm nhìn bà cô, tuy nàng không thích vì biết ý đồ của bà ta rồi nhưng nàng vẫn rất lịch sự để giữ thể diện cho bố. <br> <br>– Ui dồi ôi cái Uyên! Con bé từ khi lấy chồng vào càng ngày càng xinh đẹp đáo để! – Bà cô vỗ tay dẫm chân một cái cười tít mắt nịnh Uyên. <br> <br>– Dạ… cháu cảm ơn cô! Cháu mời cô vào nhà! Đứng ngoài này nói chuyện không tiện ạ… – Uyên mỉm cười đưa tay mời bà cô vào nhà chứ ai lại cứ đứng ngoài cổng nói chuyện thế này. Bộ để cho toàn dân biết hai ông bà già đang tán nhau hay sao. Thật không phù hợp với độ tuổi này chút nào. <br> <br>– Ui dào! Con bé này! Sao mà càng ngày nó càng đẹp vậy chứ! Mà cho cô hỏi con cao mét bao nhiêu? Sao không đi thi người mẫu đi con! – Bà cô vừa cười vừa nói và ngửa cổ lên nhìn Uyên vì hiện tại với đôi guốc đế đỏ Louboutin nàng đang mang nàng phải cao đến 1m80. <br> <br>– Dạ cháu cao 1m70 ạ! – Uyên trả lời kiểu miễn cưỡng rồi nhìn sang bố mình ra hiệu đi về. <br> <br>– Con nhà tôi đứa nào cũng cao! Con bé Như còn cao hơn chị nó đấy! – Lần nào ông Lý cũng tự hào nở mũi khi nói về các con của mình. Thấy Uyên ông đổi xưng hô với bà cô kia luôn vì ông biết tính cái Uyên, con bé hầu như đều can thiệp vào chuyện yêu đương của ông nên ông rất ái ngại. <br> <br>– Bố! – Uyên mím môi đá ánh mắt vào trong nhà ra hiệu cho ông Lý. <br> <br>– Thôi cũng muộn rồi! Em… à tôi đi về nhé! Hai bố con vào nhà đi! – Biết ý bà cô kia liền chào tạm biệt và cầm chiếc mũ bảo hiểm lên. <br> <br>– Hay là bà vào nhà tôi ăn cơm đi! Tôi vừa mua được cân thịt ba chỉ ngon lắm! – Ông Lý cầm túi thịt lên khoe khiến Uyên thở dài. <br> <br>– Bố!!! Vào nhà con bảo!!! – Uyên cau mày lại lườm ông Lý một cái. <br> <br>– Vâng! Cháu chào cô ạ!! – Sau khi lườm bố Uyên quay sang mỉm cười với bà cô. <br> <br>– Ừ!!! Cô chào con! Cô về nhé hôm nào sang cô chơi!!! – Bà cô cười tít cả mắt và khệ nệ trèo lên chiếc xe SH mode rồi phóng vào một cái ngõ nhỏ hơn. Ông Lý cười tủm tỉm nhìn theo cái dáng mập mập của bà ta. <br> <br>– Đưa con cầm túi thịt cho! – Uyên cau mày giằng lấy túi thịt từ tay bố mình và vùng vằng đi vào nhà. <br> <br>– Con gái bố không thích cô ấy à? – Ông Lý vào nhà ngồi xuống bàn uống nước rót chè. <br> <br>– Con chẳng thích ai cả! – Uyên nói rồi tiện tay sắp xếp lại một số đồ trên bàn vì bố ở hơi bừa. <br> <br>– Con bé này! Khó tính! – Ông Lý lắc đầu nhấp môi chén chè. <br> <br>– Không phải khó tính! Bố xem tuổi này rồi còn đứng ngoài đường lê la nói chuyện với nhau! Bố cứ tưởng mình vẫn còn trẻ hay sao? <br> <br>– Vấn đề không phải chuyện đó con à! Cái chính bố vẫn thắc mắc sao con hay can thiệp vào chuyện của bố vậy? Bố biết con rất yêu mẹ… nhưng bà ấy mất 10 năm nay rồi… chả lẽ con không cho bố kết bạn sao? – Ông Lý cau mày lại. <br> <br>– Con đâu có cản được bố! Nhưng bố phải xem người ta đến với bố vì điều gì chứ… Toàn mấy bà đào mỏ! – Uyên nói xong thì quay người đi xuống bếp. <br> <br>– Này! Con không được phép nói như vậy! – Ông Lý có chút tức giận đứng dậy đi xuống bếp cùng Uyên. Thấy Uyên chẳng nói gì ông Lý càng giận. <br> <br>– Uyên! Chả lẽ con để bố ở vậy mãi à? Sao con ích kỷ vậy? <br> <br>– Con ích kỷ? Con đang nghĩ cho bố đó! – Uyên lại vùng vằng đi ra ngoài phòng khách. Nàng đi lướt qua ông Lý trông cao hơn ông một chút, Uyên thì có cơ thể cân đối nóng bỏng còn ông Lý trông hơi gầy một chút, mùi thơm của Uyên thoang thoảng khiến ông Lý khịt mũi một cái. <br> <br>– Nghĩ cho bố? là không cho bố kết bạn?… Không cho bố đứng ngoài đường nói chuyện với bạn? – Ông Lý lại lẽo đẽo đi theo sau. <br> <br>– Trời ơi! Người ta chỉ thích tiền của bố thôi đó… Bàn bè bố cũng nhiều chứ không phải không có đâu! – Uyên ngồi xuống ghế vắt hai chân lại với nhau. <br> <br>– Bạn bố? Mấy ông già về hưu đó?… – Ông Lý đứng chống nạnh trước mặt Uyên và vô tình nhìn thấy quần lót màu trắng của con gái khiến ông phải quay mặt đi. <br> <br>– Sao bố cứ nhất thiết phải có bạn là phụ nữ? Bố có tuổi rồi bố không sợ người ta cười cho à? <br> <br>– Con không hiểu đâu! Nói chung con rất ích kỷ, con bảo nghĩ cho bố nhưng bố thấy con không hiểu bố! Con bảo thủ! – Ông Lý lắc đầu mặt xị ra ngồi xuống ghế và nhìn ra ngoài cửa. <br> <br>– Con ích kỷ? Con bảo thủ? Sao bố cứ nói kiểu đó vậy?… Bố biết con lo cho bố mà! – Uyên cau mày lại, nàng chợt nhớ ra mấy chuyện bố Lý nói với bố Lưu về vấn đề trai gái, hồi xuân… Hóa ra chỉ là mấy cái vấn đề đó. <br> <br>– Thôi! Thôi! Bố không đôi co với con! Vậy sao hôm nay sang đây thế này? – Ông Lý lại rót chè uống, ông rất hiểu tính cách của Uyên, nhiều lúc cứ như vợ ông vậy, cấm hết thứ này đến thứ nọ… Nhưng chính vì đanh đá con bé mới khiến hai đứa em thấy sợ và dạy bảo được chúng… Đến ông, ông còn biết mình sẽ không thể cãi lý được với con bé nên đành nhún nhường. <br> <br>– Con không được sang thăm bố chắc… Bố xem bố có tuổi rồi mà bố ăn uống thế này sao? Cái Thư nó không biết nấu cho bố à? – Uyên vừa đi xuống bếp vừa nói, nàng đứng nhìn một vòng quanh căn bếp rộng nhà mình, khung cảnh vẫn vậy nhưng nhìn nó thật lạnh lẽo và trơ trụi đến khó tả, không có bàn tay của phụ nữ trông nó thật ảm đạm. <br> <br>Uyên nhấc cái lồng bàn màu xanh da trời lên thấy trong đó còn một bát nước mắm đã qua sử dụng, một vài miếng su su luộc, một miếng thịt lợn luộc… Uyên nhíu lông mày lại thở dài, tự dưng nàng thấy thương bố cực kỳ, mặc dù thi thoảng nàng vẫn sang thăm bố nhưng hôm nay thấy bố cứ lủi thủi một mình trong căn nhà rộng lớn thế này cũng thấy tội. Lại nghĩ đến việc mình cấm đoán bố đủ thứ Uyên cảm thấy hơi hối hận. <br> <br>Uyên cau mày lại nghĩ không biết con bé Thư làm cái trò gì mà nhà cửa cứ như cái nhà hoang… Dù cũng là con gái mà nó lười ghê gớm, chẳng thấy ở nhà mấy… Uyên không nói gì, nàng đi ra xe và cầm một bó hoa vào trong bếp, nàng lục tủ lấy lọ hoa đẹp nhất và ngồi cắm hoa cho bố. Vừa cắm Uyên vừa cau mày bặm môi lại, muốn mắng cho bố một trận mà không nỡ. <br> <br>– Con à… con cắm hoa làm gì vậy? – Ông Lý đi từ ngoài vào trong phòng bếp. <br> <br>– Từ sau bố ăn uống cho cẩn thận vào, bố già rồi ăn thế kia làm sao đủ chất chứ! – Uyên cau mày nhìn ra đĩa thịt và nhìn bố. <br> <br>– Ui dào! Bố ăn có một mình, cái Thư thi thoảng mới ăn ở nhà thì ăn đại cho xong bữa ấy mà khà khà! – Ông Lý cười và ngồi xuống bàn, những nếp nhăn trên mặt ông ngày càng nhiều, mái tóc đen tuyền huyền bí ngày xưa đã dần trở nên bạc màu. Điều này càng khiến Uyên thấy thương bố nhiều hơn. <br> <br>– Học hành thì cũng có lúc phải về nhà xem bố thế nào chứ… Cái con này vô tâm… Mà nó không ăn ở nhà thì từ sau bố gọi đồ ăn bên ngoài về mà ăn, cứ nấu nấu nướng nướng làm gì cho bẩn bếp ra, tiền thì nhiều bố cứ tiết kiệm làm gì, cái tính mãi không bỏ được! – Uyên đặt lọ hoa đã cắm vào giữa bàn và đứng lên dọn dẹp rửa mấy cái bát cho ông Lý. <br> <br>– Mấy bác bạn bố đâu? Sao bố không rủ mấy bác ấy sang nhà chơi cho vui… – Càng nghĩ càng thấy thương và lo cho bố, Uyên chỉ muốn bố mình có nhiều người sang nhà chơi cho đỡ buồn, như vậy nàng mới thấy yên tâm được. <br> <br>– Ui dào… Mấy ông già đó gia nhập câu lạc bộ đạp xe rồi, bố thì không ham lắm… – Ông Lý đứng dậy và mở tủ lấy một ít bánh ngọt ra đãi con gái. Ông cũng hiểu cái Uyên cũng chỉ lo cho mình, trong ba đứa con bé là chị cả và là người rất có trách nhiệm. Từ khi mẹ mất cái Uyên thay đổi hẳn tính nết, như thể con bé nhận ra mình có trách nhiệm rất lớn với các em và với thân già này… Nghĩ hơi giận con bé vì nó hay cấm đoán nhưng ông rất tự hào về Uyên. <br> <br>– Uyên ra ăn bánh con… Ra đây bố có chuyện muốn hỏi con… – Uyên quay lại lườm ông Lý một cái rồi lau tay và ra bàn ngồi. <br> <br>– Sao cái mắt này suốt ngày cau có vậy! Thành tật đó con! – Ông Lý ấn vào đuôi lông mày Uyên một cái vì thấy con mình suốt ngày cau có. <br> <br>– Xùy!! Bố có chuyện gì nói đi! – Uyên gạt tay ông Lý. <br> <br>– Chả là… thời gian tới bố có một xuất du lịch tới Phú Quốc, xuất này dành cho các cán bộ đã về hưu, chỉ có điều ban công đoàn muốn cả gia đình tham gia, mỗi đồng chí ít nhất phải đưa vợ đi cùng… Bố biết các con bận, nhưng bố vẫn hỏi con có đi cùng bố được không? Vì có nhiều hoạt động cần có thêm một người nên là… bố muốn nhờ con xem có thời gian đi chơi cùng bố một vài hôm… Các em thì đi học rồi nên bố không hỏi hai đứa nó… <br> <br>– Con á! Con làm sao đi được! Con còn đi làm mà bố! <br> <br>– Ừ… Vậy hả… không sao bố đi một mình cũng được… con ăn bánh đi! Ăn đi! – Ông Lý cười nhạt và đẩy đĩa bánh cho Uyên. <br> <br>– Bố không cô đơn đâu, kiểu gì chả có bác nào đó đi một mình, lúc đó con đi cùng lại vướng chân bố ra! – Uyên cầm miếng bánh cắn “rộp” một cái và nhẹ nhàng lau miệng. <br> <br>– Nào phải! bố thấy các đồng chí đăng ký ít hai người nhiều có nhà lên đến năm người, họ đều có gia đình đi cùng… nên… nên bố mới hỏi con có đi cùng bố được không? <br> <br>– Con không đi được đâu bố ạ… – Uyên vừa nói vừa nhai miếng bánh ngọt trong miệng. <br> <br>– Ừ… vậy thôi… – Ông Lý thở dài mặt buồn bã. <br> <br>– Ting ting ting… – Bỗng Uyên có điện thoại, nàng lau tay và lục chiếc điện thoại ở trong túi xách. <br> <br>– Vâng em đây… Em đang bên nhà bố Lý… Vâng!! Vâng! Em biết rồi, em về bây giờ mà! – Uyên tắt điện thoại và thở dài. <br> <br>– Thôi con về đây, bố nhớ ăn uống cẩn thận đấy… Thực ra chuyện bạn bè của bố con cũng không muốn can thiệp, con chỉ lo bố bị lợi dụng thôi… – Nói xong Uyên đứng dậy và đi ra ngoài cửa, ông Lý cũng lẽo đẽo đi theo sau con gái. <br> <br>– Chuyến đi Phú Quốc bao giờ bố đi vậy? – Uyên vừa đi guốc vừa hỏi. <br> <br>– Bố cũng chưa rõ vì mọi người đang trong giai đoạn đăng ký… chưa có thời gian cụ thể! – Mặt ông Lý có chút mừng rỡ vì nghĩ con gái sẽ đi cùng mình. <br> <br>– Vậy con không đi được đâu, cái Như nó cũng sắp thi rồi… Thôi bố vào nhà đi! Con đi về đây! – Uyên nhíu lông mày lại và đi thẳng ra cổng, sau khi chiếc cổng tự động đóng lại Uyên liếc vào trong thấy bố mình vẫn đứng đó cười tươi vẫy tay chào… vẫn cái dáng cao gầy đó nhưng trông ông đã già đi rất nhiều. Trong lòng Uyên bỗng cảm thấy rất khó chịu, một nỗi buồn bao trùm lên tâm trạng Uyên, cảm xúc dâng trào… Mở cửa xe, nàng bước vào trong ngồi nước mắt bỗng ứa ra. <br> <br>Nghĩ bố mình cứ lủi thủi một mình, mỗi lần nàng sang là ông vui lắm, nhưng hôm nay lại phải về sớm thế này vì anh Phi gọi về, anh ấy vẫn cái giọng như vậy, như thể đang ghen mình với bố ấy, thật khó chịu. Chuyến đi Phú Quốc nàng rất muốn đi cùng bố cho bố đỡ tủi nhưng làm gì mà anh Phi cho phép. <br> <br>Nghĩ đến cái cảnh ông ấy đi chơi cùng đồng đội cũ, bạn bè cũ mà lủi thủi trong khi người ta vợ con đuề huề nghĩ mà thương, cả một đời xa gia đình đi làm tại doanh trại cách nhà cả mấy trăm cây số, đến khi mẹ mất bố cũng chỉ về nghỉ phép được vỏn vẹn một tháng, sau đó lại phải xa nhà, đến khi nghỉ hưu thì các con gái lớn đều đi lấy chồng hết. <br> <br>Bây giờ còn cái Thư, sau này nó đi lấy chồng nốt thì bố ở với ai… nhìn gương mặt phấn khởi của ông khi nói đến chuyến đi Phú Quốc mà nàng thực sự thấy chạnh lòng, thương bố nhưng cũng không biết làm thế nào… Thôi thì sau này có lẽ nàng sẽ không can thiệp vào chuyện đời tư của ông nữa… <br> <br>–ÒA!!! – Thư đứng bên ngoài đập tay vào cửa kính và dọa chị khiến Uyên giật mình. <br> <br>– Con điên kia làm chị giật mình!!! – Uyên cau mày kéo cửa kính xe xuống. <br> <br>– Chị sang đây làm gì đó? Vào nhà đi!!! – Thư dựa tay vào cửa kính ngó đầu vào xe. <br> <br>– Chị vừa vào rồi! Mày về đi! <br> <br>– Chị khóc à? Sao thế? Bị bố mắng à? – Thư cười tủm tỉm. <br> <br>– Mày hâm à… Thôi vào nhà đi, liệu mà chăm sóc bố cẩn thận đi chơi ít thôi!!! – Uyên dụi mắt và hít một hơi dài khiến bộ ngực to của nàng nâng lên. Tự dưng thấy con bé Thư về nàng cũng thấy yên tâm và đỡ buồn hơn hẳn. <br> <br>– Em biết rồi! Em vừa đi học về mà… – Thư mím môi lại, nàng không dám đùa nữa vì biết tính chị Uyên, lần nào sang đây cũng hay như vậy. Tuy đanh đá nhưng chị Uyên rất thương bố và thương các em, Thư cũng hiểu điều đó nên không muốn cố hỏi tại sao chị lại khóc. <br> <br>– Mày học hành cẩn thận vào đấy! Thôi vào nhà nấu cơm cho bố đi! Tránh ra cho chị về! – Uyên cau mày kéo cửa kính lên, Thư không nói gì xách chiếc cặp đi vào nhà, vừa đi vừa nhìn theo chiếc xe thể thao của Uyên phóng vào con phố lớn. <br> <br>Thấy chị đi khuất bóng, Thư chạy vào nhà tầm 30 phút sau đó lại chạy ra một chiếc xe taxi, bên trong là Khải đang ngồi chờ. Không nghe lời chị, Thư lại tót đi chơi, nhưng lần này nàng có lý do chính đáng vì Khải nhờ Thư sang bên nhà Ngọc vợ cũ của anh hỏi chuyện. Mặc dù đang qua lại với Thư nhưng Khải vẫn rất yêu Ngọc, anh đã lén sang nhà Ngọc vài lần nhưng mãi không thấy Ngọc xuất hiện, vì vậy chỉ còn cách nhờ Thư sang đó hỏi hộ anh. <br> <br>Xe chạy khoảng 30 phút, Khải và Thư cũng đến ngõ nhà Ngọc. Tim Khải đập thình thịch, anh rất hồi hộp muốn biết tung tích của người vợ cũ. Thư híp mắt lại nhìn Khải, nàng biết Khải vẫn rất yêu vợ nhưng vì thời buổi này lũ trẻ rất phóng khoáng nên Thư không mấy ghen tức, mục đích chính vì Thư thấy mối quan hệ này thật thú vị, nhất là câu chuyện của Khải kể cho nàng, nên thế Thư luôn muốn tìm hiểu câu chuyện này của Khải, vì vậy khi nghe Khải nhờ hỏi tung tích của Ngọc, Thư đã rất hào hứng và đồng ý luôn. <br> <br>Khải nuốt nước bọt nhìn Thư đi về phía cổng nhà Ngọc… Ở trong quân ngũ anh đã rất hận Ngọc, người vợ cắm sừng mình với chính người bố đẻ mà anh tôn trọng. Nhưng rồi trong quân đội, mọi người đã dạy anh cách tha thứ và làm lại từ đầu. <br> <br>Nghĩ cho cùng mọi người cũng đến với nhau vì mục đích và nhu cầu, cuối cùng lỗi cũng do mình chứ không phải do cô ấy… Khải đã rất rộng lượng để sẵn sàng tha thứ cho Ngọc và muốn làm lại từ đầu với người vợ xinh đẹp này. Cô ấy là một người vợ hiền thục đảm đang, chuyện đó có lẽ không phải lỗi do cô ấy… Hình ảnh người vợ xinh đẹp thục nữ không bao giờ phai nhòa trong tâm trí Khải. <br> <br>Suy nghĩ thấu đáo, Khải quyết định đi tìm Ngọc vì anh rất nhớ cô ấy, nhớ ánh mắt xinh đẹp đó, nhớ đôi môi đỏ mọng, khuân mặt trái xoan, mái tóc dài suôn mượt… Cơ thể nóng bỏng không thua kém bất kể cô gái nào mà anh gặp… Khi so sánh như vậy trong đầu Khải chỉ nghĩ đến Thư, con bé mới lớp 10 mà đã có một cơ thể cực phẩm rồi. Nhưng vì con bé còn nhỏ nên anh luôn thấy vợ anh đẹp hơn Thư nhiều. <br> <br>Trái tim Khải đập rộn ràng khi thấy Thư đang đứng nói chuyện với bác Vân mẹ Ngọc mẹ vợ anh… Thật vô lễ khi không xuống chào bác ấy, nhưng… có lẽ mọi người tưởng anh đã chết, thực sự anh xuất hiện không phải là điều sáng xuất lúc này. Khải bấm ngón tay lại với nhau, anh nhớ cơ thể của vợ mình, đã hai năm rồi… chắc ngực cô ấy vẫn to như vậy, mông vẫn mẩy như thế… Nghĩ đến đây chim Khải cửng lên trong khi đang ngồi trong xe taxi… <br> <br>Không biết cô ấy có còn yêu mình hay không, không biết cô ấy còn muốn làm tình với mình hay không? Thực sự nhớ bầu ngực lớn và mùi thơm đó… Đang tưởng tượng bỗng Khải thấy Thư quay lại, nhìn mặt con bé có vẻ không được vui… Có khi nào đây là một tin không tốt… <br> <br>– Anh taxi ơi! anh đi ra quán nước nào xa xa đây được không? – Thư lên xe và nói với anh taxi. <br> <br>– Ừ được em! Cách đây hai dãy phố có quán café ngon lắm! để anh chở đi… – Nói xong anh taxi lăn bánh bắt đầu chạy. Khải nháy mắt liên tục nhìn Thư rồi quay đầu nhìn về phía nhà Ngọc, trong lòng anh nóng như lửa đốt. <br> <br>– Thư! Có chuyện gì vậy? – Khải cau mày lại. <br> <br>– Ra quan nước rồi nói chuyện được không anh, ở đây em nghĩ không tiện… – Thư nói xong thì khoác tay Khải và dựa đầu vào vai Khải… Đây như một tín hiệu không ổn lúc này. <br> <br>Chiếc xe chạy tầm 10 phút thì ra đến quán café, cả Khải và Như bước vào quán với một tâm trạng lo lắng… Thư chủ động tìm một góc khuất, ít người và ngồi xuống. <br> <br>– Sao vậy em? Em làm anh lo quá! Em kể đi! – Khải ngồi xuống mặt cau lại vì hồi hộp. <br> <br>– Từ đã anh, để em gọi nước đã… – Thư order nước trên bảng điện tử rồi đặt xuống nhìn Khải và mím môi lại. <br> <br>– Em… không biết phải nói với anh thế nào… bắt đầu từ đâu… nhưng… anh đừng sốc nha… – Nhìn Thư có vẻ nghiêm túc Khải thấy càng lo vì con bé ít khi thế này lắm. <br> <br>– Ừ! Em nói đi, anh còn chuyện gì chưa trải qua chứ… – Khải mặt trầm xuống. <br> <br>– Vợ anh… không có ở Hà Nội… <br> <br>– Cái gì? Vậy cô ấy đi đâu? – Khải nhổm dậy sồn sồn lên. <br> <br>– Anh từ từ đã, anh cứ để em nói hết đã… <br> <br>– Bác ấy bảo là… Chị Ngọc… chị ấy… chuyển lên Tây Bắc sống từ lâu rồi… – Thư nói xong thì y như nàng lo lắng, mặt Khải bắt đầu biết sắc, mắt anh trợn lên nhìn Thư khiến Thư rất sợ. <br> <br>– Em có biết tại sao cô ấy lại lên Tây Bắc không? – Khải nói giọng nhỏ nhẹ nhưng rất đáng sợ, vì anh biết vợ anh lên trên đó với ai. <br> <br>– Bác ấy kể, anh với chị ấy lên Tây Bắc sống vì anh chuyển công tác, bác ấy còn trách anh không sang nhà chào tạm biệt các bác mà đã vội vàng lên Tây Bắc… <br> <br>– CÁI GÌ? – Khải trợn mắt lên và nói to khiến một số người ở xa quay lại nhìn. <br> <br>– Anh từ từ… anh bình tĩnh thì em mới kể tiếp… – Thư xấu hổ cau mày lại. <br> <br>– Bác ấy bảo chị Ngọc có nói phải lên Tây Bắc sống vì anh chuyển công tác rất gấp, có thời gian sẽ quay lại chào các bác… Thi thoảng chị ấy có gọi về nhà và bảo anh bận việc lắm… À bác ấy còn trách vợ chồng anh không cho các bác lên chơi nữa… Có khi nào… Bác ấy không biết chuyện của anh… không thể như thế được… Chả lẽ chị Ngọc giấu chuyện đó sao… – Thư đang nói thì dừng lại vì trông Khải đáng sợ quá, anh ấy đang nắm chặt tay nắm của ghế, mắt đỏ lòm, răng nghiến lại… Chưa bao giờ Thư thấy Khải có ánh mắt đáng sợ như vậy. <br> <br>– Anh chị dùng nước ạ… – Em gái bồi bàn đặt xuống hai cốc sinh tố đá xay và một đĩa hướng dương. <br> <br>Bỗng Khải im lặng không nói gì, chỉ thấy mái tóc bồng bềnh của anh ta rung lên, có lẽ anh ta đang rất tức giận và phải kìm nén lại. Chỉ cần nghe vậy Khải cũng đủ hiểu câu chuyện… Ngọc đã giấu chuyện Khải bị mất tích để chôn vùi sự thật cô ấy đã loạn luân với bố chồng. Sau đó để hợp thức hóa mọi chuyện cô ấy đã phải chuyển lên Tây Bắc sống cùng với bố Khải… Hay do lão ta đã nhồi nhét vào đầu vợ mình chuyện gì khiến cô ấy phải lên trên đó? <br> <br>– Thật đáng khinh bỉ… chết tiệt!!! Khốn nạn!!! – Khải nghiến răng nói. <br> <br>– Dạ… anh nói gì cơ? – Thư chưa nghe rõ nhưng thấy Khải đáng sợ quá nên nàng không dám hỏi thêm chỉ biết cầm cốc nước lên uống. <br> <br>Nếu vậy… Trong một khoảng thời gian dài kia, họ đã trở thành một đôi sao… Người bố “đáng kính” và người vợ “hiền thục” đó… Có khi nào mình có em trai em gái không… Càng nghĩ càng thấy uất hận và cay đắng… Mắt Khải đỏ hoe, anh vẫn nhìn chằm chằm xuống đất và suy nghĩ. <br> <br>Cô ta lên đó sống vì cái gì? Vì trốn tránh sự thật hay vì con cặc của lão già đó?… Trong từng ấy thời gian, lão ta không tìm kiếm mình sao? Cả Ngọc cũng vậy sao? Còn giấu chuyện mình với mọi người? Khốn nạn thật… hết sức khốn nạn… Vậy… những gì mình phải chịu đựng, những gì phải trải qua mọi thứ đều vô nghĩa hay sao… Sống khổ sống sở suốt từng ấy năm trời để cho hai con người kia chung sống hạnh phúc với nhau … để làm gì cơ chứ? Sao mày ngu vậy Khải??? <br> <br>Khải nghiến răng và nước mắt chảy xuống, anh nhắm tịt mắt lại vì đây đang ở quán nước… Mặc dù cố nén cảm xúc nhưng anh không thể nhịn được… Thấy Khải đau đớn Thư liền chạy sang và khoác tay Khải… Lúc này nàng không biết nói gì cả, một cô bé mới học cấp ba không thể hiểu được nỗi uất hận này. (Đọc lại truyện: Cuộc sống mới của con dâu (20 Chap). Để hiểu hơn về cuộc sống hôn nhân và hoàn cảnh của Khải lúc đó). <br> <br>– Anh Khải… Vậy chuyện của anh… không ai biết sao… – Thư nói có chút đề phòng sợ Khải phát điên. <br> <br>– Anh không biết được… Thông thường nếu không tìm thấy xác báo chí cũng chẳng đưa tin đâu… Haizzz… Anh chỉ thắc mắc tại sao ngần ấy thời gian… bố anh hay vợ anh cũng không đi tìm anh nữa… Anh chỉ biết ở đơn vị của bố em trong hai năm không có lấy một tin tức gì của người nhà đang tìm kiếm anh… – Khải nghiến răng lại, giọng nói lạc đi như sắp khóc, từ tức giận chuyển sang tủi thân… Khải thực sự bị sốc khi biết tin này. Người đàn ông mạnh mẽ bỗng chốc trở nên yếu mềm… <br> <br>Biết Khải rất buồn, Thư cũng không biết phải an ủi anh ấy thế nào, nàng chỉ biết ngồi cạnh khoác tay và dựa đầu vào vai Khải… 30 phút trôi qua… Thư đã uống hết cốc nước nhưng Khải vẫn đang đăm chiêu nhìn xuống đất, không biết anh ấy đang nghĩ gì lúc này. Thư mỏi người, nàng đứng dậy vươn vai. <br> <br>– Thư… <br> <br>– Dạ… – Sau 30 phút cuối cùng Khải cũng ngẩng đầu lên nhìn Thư với ánh mắt đỏ hoe kiên định. <br> <br>– Trước đây, em có nói… sẽ giúp anh… trả thù… <br> <br>– Ưm… Trả thù? Vâng… nhưng mà… – Mặt Như bỗng rạng rỡ hẳn nên, có lẽ Như còn bé vẫn chưa nhìn nhận ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, mọi thứ vẫn như một trò chơi. <br> <br>– Thật sao? Anh định trả thù thế nào… <br> <br>– Anh tưởng em có ý tưởng gì đó? – Khải cau mày lại, trông anh có vẻ như không phải đùa. <br> <br>– Vậy mình ra công viên đi, ở đây nói chuyện không tiện… – Nói xong hai người đứng dậy và di chuyển ra công viên. Tâm trạng của Khải rối bời, anh không muốn chấp nhận sự thật mình lại bị chính bố đẻ và vợ đối xử như vậy. Cơn uất hận dâng trào khi nghĩ đến cảnh người vợ hết mực yêu thương mình đã phản bội mình theo cái cách thế này… Cảnh tượng cô ấy và bố đẻ anh làm tình với nhau trên giường càng khiến anh đau lòng và căm thù. Càng nghĩ anh càng có nhiều quyết tâm để thực hiện kế hoạch trả thù của mình. <br> <br>Vốn dĩ anh chỉ muốn một cuộc sống bình thường, rộng lượng tha thứ cho vợ để về chung sống với nhau… Nhưng sau khi nghe xong câu chuyện đó, trong đầu anh xuất hiện bao nhiêu luồng suy nghĩ tiêu cực, anh hận đến mức không thể thoát ra khỏi những suy nghĩ ấy. <br> <br>Lúc này trong đầu anh chỉ còn sự căm thù, vì những người mà anh yêu nhất, tôn trọng nhất và cũng là những người thân thực sự duy nhất của anh lại quay lưng với anh, lừa dối anh, bỏ rơi anh suốt từng ấy thời gian… Anh bây giờ như một kẻ lạc lõng không nơi nương tựa, là một kẻ chẳng còn gì để mất… Sau khi nghe thử kế hoạch của Thư, Khải đã thay đổi lại một chút và quyết định hành động. Anh sẽ không cần ai trên cõi đời này nữa, mọi thứ đều là vô nghĩa lúc này. …18h30 tối tại một khu chợ cạnh nhà cũ của Khải… <br> <br><br></span>
0 bình luận