Lão ăn Mày Khốn Nạn
Fafamimi
Chương 57: Tất Cả Mọi Sai Lầm Đều Xuất Phát Từ Nhu Cầu Ham Muốn Tình Dục
<span>– Cộp! cộp! cộp! – Uyên dạo bước vào sảnh công ty như người mẫu trên sàn catwalk, đôi guốc của nàng gõ xuống sàn vang khắp đại sảnh… tiếng guốc nghe rất khí chất và kiêu sa. Hôm nay Uyên mặc bộ váy zip màu trắng sữa và sơ vin chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc trông cực kỳ nổi bật với làn da trắng của mình.
<br>
<br>Bộ ngực to ưỡn lên, bộ mông vừa to vừa cong chổng lên sau lớp váy zip, đôi chân dài cân đối thẳng tưng không chút kẽ hở… Cơ thể cực phẩm của nàng hiện hữu cùng chiều cao 1m77 tính cả guốc… Như thường lệ Uyên luôn thu hút mọi ánh nhìn của cả đồng nghiệp và khách hàng có mặt tại đó. Nàng ôm túi tài liệu, tóc duỗi thẳng, đôi mắt mở to nhìn thẳng về phía trước và không để ý một ai. Nhưng khác với mọi hôm vẻ mặt của nàng lúc này trông khá cau có và khó chịu. Nhưng nó lại toát lên thần thái của một tiểu thư khó gần khiến ai nấy cũng chỉ dám liếc nhìn.
<br>
<br>– Uyên! Cậu ăn sáng chưa? Đi ăn với tớ không? – Chỉ duy nhất có thằng Lý mập mặt dày, đầu to mắt cận phiền phức không biết ngại là gì. Uyên chép miệng quay ra lườm nó một cái rồi đi thẳng lên văn phòng của mình. Lý mập đứng ngẩn tò te không dám đuổi theo vì nó cảm nhận được sát khí của Uyên ngày hôm nay rất bất thường.
<br>
<br>– Bộp! – Uyên quăng túi tài liệu xuống bàn, nàng ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay và ôm đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng có vẻ khá tức giận.
<br>
<br>–“Chết tiệt!!! Tại sao lại ức đến mức này, tại sao mình lại có thể làm chuyện đó với ông lão đó chứ, tại sao mình có thể dâm đãng đến mức như vậy, chết tiệt!!! Thậm chí mình còn tỏ ra rất thoải mái nữa… Mới sáng ra đã thấy khó chịu rồi, thật nhục nhã … có khi mình bị thần kinh chứ người bình thường làm sao có thể làm như vậy được…AAAAAAAAA!!!!” – Uyên cau mày suy nghĩ, nàng đan những ngón tay thon dài vào tóc lắc đầu ngán ngẩm chính bản thân mình. Nhưng lúc đó nàng thực sự không thể kiểm soát nổi cảm xúc và bản thân. Đến lúc cơ thể trở lại bình thường lại cảm thấy ấm ức khó chịu. Như sáng nay, nàng chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này.
<br>
<br>Mặc dù rất khó chịu với sự cố tối qua nhưng nàng phải thừa nhận nàng đã có một giấc ngủ rất ngon… như thể chuyện đó là một liều thuốc an thần mà nàng cực kỳ cần vậy. Đã lâu lắm rồi nàng mới thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng và sảng khoái thế này… Chỉ có điều, nàng đang rất bực mình vì tại sao lại để lão già đó xâm hại chứ.
<br>
<br>Uyên thở dài, chả lẽ bản thân nàng thực sự thiếu thốn đến mức đó sao… đến mức cơ thể không thể phản ứng lại những chuyện đó? Uyên vuốt tóc ra đằng sau rồi nhìn ra ngoài cửa sổ chớp mắt nhiều lần… Sau đó nàng từ từ trấn tĩnh lại và nghĩ cho cùng anh Phi đã quá hời hợt và bỏ rơi nàng trong khoảng thời gian quá lâu… Nên thế mới xảy ra cơ sự đó? Nhu cầu tình dục này… tại sao lại thao túng con người ta đến mức như vậy chứ? …
<br>
<br>Bất chợt Uyên nghĩ lại trước đây nàng đã từng đọc một nghiên cứu khoa học về tình dục của một giáo sư người Mỹ… Ông ta có viết: “Khi con người ta có nhu cầu… não bộ sẽ đáp ứng lại với các kích thích tình dục bằng việc phóng thích các Endorphin và Encephalin, đây là các morphin nội sinh có tác dụng giảm đau và giảm căng thẳng.
<br>
<br>Vì vậy khi thỏa mãn tình dục sẽ giúp con người vui sướng, thư giãn. Nhưng nếu ngược lại, não bộ sẽ tự sinh ra những lý do không thể cưỡng lại được khiến cơ thể phải tuân theo và khi đạt ngưỡng thèm muốn họ thường mất khả năng kiểm soát, luôn tìm kiếm cơ hội để thỏa mãn nhu cầu tình dục ngay cả khi cơ thể phủ nhận lại toàn bộ cảm giác hưng phấn lúc đó… Khi bạn chìm vào cảm giác này tất cả chỉ là những miễn cưỡng yếu ớt”.
<br>
<br>Uyên lại thở dài lần nữa… Ông ta nói đúng… đây là câu trả lời cho toàn bộ hành vi không thể kiềm chế của nàng tối hôm qua… và sự thoải mái của nàng sáng nay… Hóa ra đó là toàn bộ lý do… thật là điên rồ… Nhưng rồi chuyện này sẽ đi đến đâu khi người làm nàng sảng khoái lại là ông lão ăn mày kia chứ không phải chồng của nàng… Sau này nàng sẽ ra sao đây… nếu chồng nàng mãi thế này, nàng phải ở vậy đến già sao… thật là bế tắc…
<br>
<br>– Uyên! Em sao đó? – Một chị đồng nghiệp đứng sau vỗ vai Uyên làm nàng giật mình.
<br>
<br>– Chị!!!! Chị làm em giật cả mình… – Uyên đập tay vào ngực thở mạnh.
<br>
<br>– Sao mà thất thần vậy? chị vào tận đây mà em còn không biết ha ha! – Chị đồng nghiệp cười lớn.
<br>
<br>– Dạ! Em không sao ạ, em hơi mệt một chút thôi… Hì… – Uyên vuốt tóc một cái và mỉm cười.
<br>
<br>– Uh! Có vấn đề gì cứ bảo chị nhé! Đừng ngại. – Bà chị nháy mắt cười một cái rồi đi ra ghế ngồi chơi, chị ta nhìn Uyên mỉm cười nghĩ có lẽ do con bé đang đến ngày đèn đỏ.
<br>
<br>– Vâng… chị ngồi chơi nha, có hoa quả trong tủ lạnh chị lấy ra mà ăn, em làm nốt cái này đã rồi em ra ngồi chơi với chị!
<br>
<br>– NÀY! UYÊN! – Thêm một bàn tay nữa đập vào vai Uyên khiến nàng lại giật mình.
<br>
<br>– Á!!! Cái thằng điên này! – Uyên giật mình quay lại, nàng cau mày trợn tròn mắt nhìn lên hóa ra là thằng Lý mập.
<br>
<br>– He he!! Cậu uống cốc matcha này đi cho đỡ mệt, hôm nay tớ thấy cậu không được khỏe. – Lý mập cầm cốc trà matcha đặt xuống bàn, cái mặt nó lúc nào cũng dày như cái thớt, biết Uyên có thể sẽ chửi sấp mặt nó mà nó vẫn mò đến phòng Uyên.
<br>
<br>– Ừ! Cảm ơn… – Uyên liếc nhìn cốc matcha và nhìn vào máy tính, thằng mập này tuy phiền phức nhưng ít ra nó còn biết Uyên thích uống matcha.
<br>
<br>– Này cái cậu Lý kia! Cậu làm thế có ngày người ta bị nhồi máu cơ tim đấy! – Chị đồng nghiệp cau mày nhìn Lý mập, vừa gọt hoa quả vừa mắng cậu ta.
<br>
<br>– He he… Em xin lỗi… Em chỉ muốn trêu bạn ấy một chút…
<br>
<br>– Thôi kệ nó chị ạ… thằng hâm dở! – Uyên bĩu môi một cái rồi chẳng thèm nhìn Lý mập.
<br>
<br>– À! Uyên ơi!
<br>
<br>– Hứ?
<br>
<br>– Uyên này! Tớ bảo…
<br>
<br>– Có gì ông cứ nói đi, sao cứ ấp a ấp úng câu được câu không thế? – Uyên vẫn không thèm nhìn vào mặt Lý mập, vì cái mặt ngu ngu béo ú đầy mụn của nó nhìn xấu thậm tệ, mỗi lần lỡ nhìn nó là Uyên lại thấy không vui. Đến chị đồng nghiệp cũng không ưa nó chỉ vì cái mặt quá xấu.
<br>
<br>– Hôm nọ! Tớ nói chuyện với phòng tổ chức sự kiện, họ nói đợt đi thực tế lần này sẽ có hai địa điểm, một là Mai Châu Hòa Bình, hai là Mộc Châu Sơn La. Cậu thích ở đâu hơn?. – Lý mập tuy xấu xí, béo ú phì lủ nhưng ít ra ở trong công ty cũng có chút tiếng nói, vì bố nó cũng khá thân với tay Quang giám đốc.
<br>
<br>– Tôi thích Mộc Châu, ở đó nhiều khu du lịch hơn, mà ông cứ để cho mọi người trong công ty vote phiếu biểu quyết cho công bằng!
<br>
<br>– Ha ha, em biết chọn đấy Uyên, hầu như mọi người đều thích Mộc Châu, hôm qua chị đã hỏi dò chị em rồi! – Chị đồng nghiệp vừa ăn quả vừa nói.
<br>
<br>– OK! Tớ sẽ đi hỏi ý kiến mọi người trong công ty, cậu uống nước đi, phải giữ gìn sức khỏe đấy nha, hôm đi thực tế phải quẩy hết mình đó! He he! – Lý mập nói rồi cười như một con lợn, cái giọng cũng không có đàn ông một chút nào.
<br>
<br>– Tôi chỉ chọn thôi chứ tôi có đi đâu mà quẩy hết mình hả ông tướng… – Uyên vừa nói vừa cầm cốc matcha lên uống và liếc nhìn Lý mập một cái rồi nàng bị cau mày lại vì cái mặt xấu xí của Lý mập.
<br>
<br>– Ơ! Cái gì… cậu không đi á! Sao lại thế Uyên… – Lý mập nhăn mặt tiếc hùi hụi.
<br>
<br>– Ông không cần biết… – Uyên phồng má ngậm matcha trong mồm và nuốt ực một cái.
<br>
<br>– Ơ… chán thế… đã vậy cậu không đi tớ cũng không đi! – Lý mập dơ nắm đấm lên tỏ vẻ quyết tâm trông thật ngu si hết mức.
<br>
<br>– Tùy…
<br>
<br>– Em không đi thì còn gì vui nữa Uyên! – Chị đồng nghiệp nói.
<br>
<br>– Dạ em có việc riêng chị ạ… – Uyên quay lại mỉm cười.
<br>
<br>– Haizzz… vắng em sẽ mất vui rồi…
<br>
<br>– Nếu vậy… He he… Tớ sẽ theo cậu… Uyên không đi tớ sẽ không đi he he… Thôi em chào chị, tớ chào Uyên tớ đi đây! Tớ phải đưa hồ sơ cho sếp đã… – Lý mập cầm tập hồ sơ đi ra ngoài cửa nhảy chân sáo yêu đời, nó vừa ra khỏi phòng khoảng 2 giây thì “CHOANG!!!” “A! Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi!!”. Thanh niên Lý mập hậu đậu đâm trúng cô lao công bên ngoài, mọi người trong phòng cũng mặc kệ vì chuyện này xảy ra thường xuyên nên quen rồi.
<br>
<br>– Cái thằng cu Lý nó mê mẩn em quá nhỉ? – Chị đồng nghiệp cười tủm tỉm.
<br>
<br>– Dạ! kệ xừ nó, em cũng có để ý đâu! – Uyên mỉm cười.
<br>
<br>– Cái thằng cũng tốt tính nhưng cứ hâm hâm, nó mê em cũng đúng, chị là con gái chị còn thấy mê em nữa là thằng FA thâm niên đó ha ha!!!
<br>
<br>…
<br>
<br>… Một lúc sau…
<br>
<br>– Cộc! cộc! cộc! Nghe nói có cô gái nào nói sẽ không đi trải nghiệm cùng công ty nhỉ? – Đứng bên ngoài là tay Quang giám đốc đang khoanh tay dựa vai vào cửa phòng.
<br>
<br>– Anh! Em chào anh! – Chị đồng nghiệp đứng dậy chào còn Uyên chỉ quay đầu lại rồi cười một cái “Em chào anh!”
<br>
<br>– Thế nào Uyên? Sao lần này em không đi cùng công ty? – Tay Quang ngồi xuống sofa vắt chân cắn miếng táo mà chị đồng nghiệp vừa gọt.
<br>
<br>– Em có một chút chuyện riêng anh ạ… Nên lần này em xin phép được ở nhà… – Uyên quay chiếc ghế xoay lại nhìn tay Quang… Nàng cau mày lại khi thấy mắt lão Quang đã liếc vào trong váy của nàng rồi. Vì nàng ngồi cao hơn tay Quang và đang mặc chiếc váy zip nên ở vị trí đó có khi hắn ta sẽ thấy quần lót của nàng, cũng may hôm nay nàng mặc quần lót đen.
<br>
<br>– Vậy à, tiếc nhỉ hay anh thay đổi địa điểm nhé! Chỉ cần Uyên nói dù có ra nước ngoài anh cũng sẽ thông qua! – Tay Quang cười nhếch mép và nháy mắt với Uyên trông hãm thực sự.
<br>
<br>– Ơ anh! Nhưng phòng kế hoạch họ đã chuẩn bị hết rồi mà! – Chị đồng nghiệp nhăn mặt.
<br>
<br>– Kế hoạch kế hủng gì, chỉ cần Uyên không thích anh sẽ bỏ qua hết!
<br>
<br>– Thôi anh ạ… Các anh chị phòng kế hoạch cũng đã lên chương trình cả tháng nay rồi, kể cả ra nước ngoài em cũng xin phép… – Uyên đặt hai bàn tay của mình xuống dưới váy để che lại. Nàng bặm môi lại nghĩ chắc do thằng Lý mập nó hớt lẻo đây mà.
<br>
<br>– Thôi nào em, ai lại làm mọi người mất vui thế! Một năm có nhẵn một lần mà em lại không đi thì còn gì là linh hồn của công ty nữa! – Tay Quang cau mày lại tiếc nuối và cố gắng thuyết phục Uyên.
<br>
<br>– Không phải vậy… mà do chồng em không cho đi! – Uyên cau mày lại và lôi Phi ra làm lá chắn cho sự phiền toái này.
<br>
<br>– Ủa anh tưởng chồng em đang bên Châu Phi mà! – Bỗng nghe thấy Uyên nói đến Phi tay Quang có vẻ hơi chột dạ.
<br>
<br>– Ở bên Châu Phi thì không được cấm em hay sao? – Uyên nhíu lông mày lại và quay ghế về màn hình máy tính tiếp tục làm việc.
<br>
<br>– Haizzz… Thôi được rồi… – Nói xong tay Quang đứng dậy đi ra khỏi phòng trông khá bực tức.
<br>
<br>– Này ông Quang có vẻ giận em đó! – Chị đồng nghiệp lo lắng.
<br>
<br>– Kệ anh ý chị ạ… lần này thực sự em không thể đi được… – Uyên cau mày nhìn vào màn hình máy tính.
<br>
<br>– Mà lão ta thích em lắm đấy, định hủy cả plan của công ty để chiều lòng em mà!
<br>
<br>– Em chẳng biết đâu… anh ấy có vợ, em cũng có chồng rồi… em chẳng quan tâm lắm về vấn đề đó…
<br>
<br>– Con bé này… hút hết đàn ông của công ty rồi đấy ha ha!! Thôi chị về phòng nhé! Lát sang chị chơi… – Chị đồng nghiệp cười và đi đến véo vào chiếc má phính của Uyên rồi đi về phòng.
<br>
<br>Uyên ở lại một mình và thở dài… Nàng cảm thấy khá phiền phức khi lão Quang càng ngày càng thể hiện hơi quá trước mặt mọi người. Lại nghĩ đến lần trước khi nàng đang trong cơn khủng hoảng về tâm sinh lý thì đã có một thời gian nàng nghĩ sẽ bật đèn xanh cho lão Quang này… Lúc này nghĩ lại thực sự điên rồ…
<br>
<br>Nhưng ở cùng công ty lão thường xuyên gặp mặt và tán tỉnh nàng thế này cũng khá khó chịu, tuy nàng không quan tâm nhưng tại sao những lúc thiếu thốn không được thỏa mãn nàng lại tò mò đến việc mọi người trong công ty gọi hắn là “thần địt”. Uyên có chút thắc mắc muốn biết biệt danh đó từ đâu mà ra. Tuy lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt với tay Quang nhưng nàng thi thoảng cũng có để ý đến.
<br>
<br>Để nói về quy mô công ty của tay Quang thì nó thuộc hàng Top 1 Việt Nam về dịch vụ du lịch lữ hành, tổ chức sự kiện quy mô lớn trong và ngoài nước… Thậm chí còn lấn sân sang cả dịch vụ giải trí bên Hàn Quốc… Phải nói tay Quang tuy sở khanh nhưng hắn rất giỏi. Tuyển đầu vào của công ty cũng vô cùng khắt khe về cả bằng cấp lẫn trình độ, và một điều quan trọng nhất để vào được đây chính là ngoại hình. Lý mập là thằng xấu nhất công ty, xấu hơn cả mấy bác bảo vệ dưới hầm để xe. Lý do nó được vào làm trong này tất cả đều nhờ quan hệ của bố nó với tay Quang giám đốc.
<br>
<br>Ngược lại với Lý mập thì Uyên là hoa khôi xinh đẹp quyến rũ nhất trong lịch sử thành lập của công ty từ trước đến giờ, thậm chí có những đoàn kpop bên Hàn sang đây làm việc còn phải ghen tị với nhan sắc và khí chất của Uyên.
<br>
<br>Lần đầu được gặp Uyên mắt tay Quang sáng bừng như vớ được kim cương đá quý, mặc dù hắn biết Uyên vào làm ở đây chỉ để giết thời gian nhưng hắn vẫn bố trí cho Uyên một vị trí nhàn hạ, một mức lương cao ngất ngưởng và một văn phòng riêng để hắn có thể ra vào trêu chọc tán tỉnh tùy ý… Tuy vậy hắn vẫn giữ thái độ tốt với Uyên mặc dù đã nhiều lần gạ gẫm bất thành. Có lẽ ở Uyên luôn toát ra một vẻ khó gần và khá nguy hiểm nếu tùy tiện làm nàng tức giận, và một phần cũng vì kiêng nể gia thế của nàng và gia đình ông Lưu nên hắn chưa bao giờ dám làm bừa.
<br>
<br>Dù không bao giờ có ý định gắn bó với công ty nhưng Uyên luôn làm việc chăm chỉ và có trách nhiệm, nàng không bao giờ thoái thác hay làm việc hời hợt chỉ vì gia đình mình là gia đình giàu có quyền lực nổi tiếng đất hà thành.
<br>
<br>Với trình độ và sự thông minh của mình Uyên luôn hoàn thành công việc một cách xuất sắc, đến người giàu kinh nghiệm như tay Quang còn phải nể phục cô gái trẻ tài sắc vẹn toàn này… Nên thế hắn ta si mê Uyên một cách điên cuồng, hắn chết mê chết mệt Uyên, sẵn sàng làm mọi thứ để chinh phục Uyên mặc cho nàng và hắn đều là những người đã lập gia đình …
<br>
<br>…
<br>
<br>– Pim! Pim! Pim! Địt mẹ ranh con đi đứng thế à? – Ông Lú trừng mắt chửi đám nam sinh dàn hàng năm hàng sáu đi ngoài đường.
<br>
<br>– Thôi bác ơi, bác kệ mấy bạn ấy đi ạ, bác nhịn một chút hihi… – Như vỗ nhẹ vào vai ông Lú, mặc dù già rồi nhưng ông vẫn rất gân, hay chấp vặt đám trẻ ranh ngoài đường. Chiều nay lại là một chiều Như đi xe ôm về cho đỡ tắc đường, chỉ hôm nào nàng được nghỉ học sớm nàng mới đi taxi hoặc đi xe riêng của mình.
<br>
<br>– Mấy thằng ranh này bố láo, bố mẹ chúng nó không dạy à mà đi đứng cái kiểu đường ông nội chúng nó làm ra thế, tao là tao không nhịn được, bao nhiêu vụ mấy thằng choai choai không đội mũ này đâm chết người đấy mày có biết không? – Ông Lú vừa phóng xe vào các con ngõ nhỏ vừa nói, lúc rồ ga lúc phanh gấp lượn lách đủ kiểu khiến Như liên tục bị ép ngực vào lưng lão ta.
<br>
<br>Nhưng thời điểm này nàng cũng đã quen với điều đó rồi vì Như thường xuyên đi cùng lão Lú về nhà, không hiểu sao nàng lại thích đi với ông già thô thiển bậy bạ này như vậy. Có lẽ cũng vì ông thẳng tính, sòng phẳng không mưu mô xảo quyệt là người cảm giác có thể tin tưởng được. Mặc dù có hơi đáng sợ một chút, chính vì đáng sợ nên đi với ông Lú Như không bao giờ bị đám thanh niên trêu chọc như đi với mấy anh chạy Grap, có thể chính vì vậy Như mới cảm thấy an toàn khi đi với ông ta. Quan trọng chưa bao giờ ông Lú làm nàng muộn học với tài năng lái xe và kinh nghiệm ngõ đường của mình.
<br>
<br>– Bác! Bác!… bác đi chậm lại một chút cháu nghe điện thoại ạ… – Như đập vào vai ông Lú rồi cầm điện thoại lên nghe.
<br>
<br>– Em đây! Em đang về… Vâng!! Em đi xe ôm mà… Đi ô tô tắc đường lắm… Vâng! Em về bây giờ… Em đi xe ôm cùng bác Lú… À bác Lú ở đầu ngõ ý anh… Vâng… em biết rồi ạ… – Nói xong Như cất điện thoại vào trong túi xách của mình.
<br>
<br>– Ai đấy? – Thấy nhắc đến tên mình ông Lú quay đầu lại hỏi Như.
<br>
<br>– À! Chồng cháu ạ… anh ấy lo cho cháu vì cháu đi xe ôm, anh ý hỏi bác là ai… – Như vuốt một lọn tóc của mình qua mang tai vì nó đang bay phấp phới cọ vào má nàng.
<br>
<br>– Chồng mày mới về hả? – Ông Lú biết Ninh vì nghe Như kể nhiều về anh ta rồi.
<br>
<br>– Vâng ạ… Anh ấy vừa về bác ạ… – Như nhíu lông mày lại vì nàng vừa thấy bác Lú cứ cười cười cái gì đó.
<br>
<br>– Sướng mày! Thảo nào mấy hôm nay trông mày phơi phới như hoa đầu mùa. Hà hà hà… – Vừa nói ông Lú vừa cười thành tiếng.
<br>
<br>– Dạ… là sao ạ? – Như vẫn chưa hiểu ý bác Lú.
<br>
<br>– Mày còn giả đò… Tao lại chả biết tỏng lũ trẻ chúng mày, ba tuổi ranh cưới chồng cưới vợ, chồng đi công tác xa nhà mày lại chả thèm quá! Hà hà hà… – Lão Lú cười nói ha hả ngoài đường, cái giọng khàn khàn ồm ồm nghe cực kỳ thô thiển.
<br>
<br>– Đủ 18 tuổi là được lập gia đình mà bác hihi… – Như cũng không thấy phiền khi ông Lú tục tĩu như vậy vì nàng cũng quen rồi.
<br>
<br>– Ý tao là chúng mày còn trẻ thì phải ở với nhau vun đắp tình cảm gia đình, đằng này chồng mày đi suốt ngày như thế tao nghĩ chẳng trụ được lâu đâu!
<br>
<br>– Sao lại không trụ được ạ? Bác mất niềm tin vào tình yêu quá đó hihi…
<br>
<br>– Tao sống trên đời bao năm rồi, chứng kiến bao cảnh chồng công tác xa vợ ở nhà tòm tem với hàng xóm, rồi đổ vỡ hết… – Lão Lú nói xong câu này cũng khiến Như xấu hổ vì nàng đã lỡ làm tình với ông lão ăn mày khi chồng đi công tác… Ông Lú nói không phải không có ý đúng.
<br>
<br>– Đấy là tại người ta đấy chứ… cháu với chồng cháu vẫn bình thường…
<br>
<br>– Thế mày có tin chồng mày bên kia sẽ cặp bồ không?
<br>
<br>– Không! Cháu không tin đâu…
<br>
<br>– Ừ! Mày nói cũng có lý, tao nghĩ chẳng thằng chồng ngu nào đi cặp bồ khi có vợ đẹp như mày… – Ông Lú nói xong câu này khiến Như cười tủm tỉm.
<br>
<br>– Anh ấy yêu cháu lắm, cháu tin anh ấy sẽ không cặp bồ đâu… chẳng qua đợt này anh ấy phải đi xa quá, chuyện cũng quan trọng ý… không bình thường anh ấy sẽ để nhân viên đi bác ạ…
<br>
<br>– Chúng mày xa nhau lâu ngày thế chắc vừa rồi nó về chắc nó quần cho cả đêm hả? Hà hà hà…
<br>
<br>– Cũng… bình thường bác ạ… – Như hơi đỏ mặt khi thấy ông Lú bắt đầu vô duyên.
<br>
<br>– Làm gì mà bình thường, chắc phải nhiều hiệp lắm chứ đừng đùa, tao cũng trải qua thời chúng mày rồi nên tao hiểu!
<br>
<br>– Trời… anh ấy làm gì được nhiều hiệp ạ… – Như mím môi lại, nếu nàng không trả lời thì nàng cho đó là vô duyên nên đành phải tiếp chuyện ông Lú.
<br>
<br>– Thế chả lẽ chồng mày đi công tác bao nhiêu lâu như vậy về lại không làm được trò chống gì à? Nó cặp bồ đấy!
<br>
<br>– Không phải đâu ạ, anh ấy có làm mà nhưng không khỏe như bác nói ý… vì anh ấy cũng bận việc nữa…
<br>
<br>– Đàn ông tuổi còn trẻ mà không khỏe thì vứt! tao ngày xưa dập con người yêu cả ngày cả đêm không biết mệt là gì!
<br>
<br>– Eo ơi… thế mệt lắm… cháu chẳng thích… – Như cau mày lại, nàng cũng muốn kết thúc câu chuyện bằng những câu nói đóng chủ đề nhưng vô tình lại gây cho lão Lú một sự thích thú khi nói về chuyện tình dục với Như.
<br>
<br>– Hà hà hà… Mày còn trẻ chắc gì mày đã trải qua mà kêu không thích, thế chồng mày làm được bao hiệp một lần?
<br>
<br>– Hmm… Một lần thôi ạ… nhưng cháu thấy như vậy là được rồi ạ… vừa đủ…
<br>
<br>– Quá yếu! Mày về cho chồng mày uống nhiều thuốc bổ vào, chứ tao thấy như thế là yếu! Xa nhà bao lâu về làm được một hiệp chắc là đứa khác nó bỏ chồng mày lâu rồi!
<br>
<br>– Nhưng cháu thì không… – Như muốn khép lại chủ đề nhưng ông Lú vẫn cố gắng khơi ra.
<br>
<br>– Thế mày không muốn sướng chắc, lại cãi!!!
<br>
<br>– Eo bác ý… – Như mím môi lại vì lời lẽ thô tục của ông Lú.
<br>
<br>– Tao mà là chồng mày tao dập cho tới bến luôn hà hà hà… ngày tao dập cho chục phát thì có mà bò trên giường hà hà hà… – Lão Lú nói xong câu này thì Như không nói gì nữa, nàng bặm môi lại thấy bác ấy có hơi vô duyên rồi nên dừng lại ở đây, nàng mặc kệ cho bác ấy nghĩ mình vô duyên cũng được.
<br>
<br>Mặc dù vậy Như vẫn không tức ông Lú vì bản tính của ông ấy là thế… Có lẽ do từ bé đến lớn Như lớn lên ở môi trường có giáo dục, xung quanh toàn người lịch sự nhã nhặn nên khi gặp lão Lú ít học thô thiển này nàng lại cảm thấy có chút thú vị vì bản tính của nàng tuy hiền lành ngoan ngoãn nhưng đôi lúc lại thích có chút khác biệt.
<br>
<br>Một lúc sau, lão Lú dừng xe ở gần cổng nhà, Như bước xuống xe trả tiền lễ phép chào bác Lú và đi vào mở cổng, lão Lú cất tiền vào trong túi nhìn chằm chằm vào bộ mông to và dáng người của Như. Lão không ngờ hôm nay con bé lại nói những chuyện tục tĩu dâm đãng như vậy với mình. Thực sự lũ trẻ bây giờ thật khó đoán, cách sống của chúng phóng khoáng hơn xưa rất nhiều.
<br>
<br>…
<br>
<br>– Ơ! Ông!! … Mắt ông bị sao thế? – Như đi vào sân nhà ngó thấy ông cụ ăn mày đang ngồi đánh dép cạnh gara.
<br>
<br>– Tôi… tôi… bị ngã đập mặt vào cánh cửa khặc khặc… không sao đâu… – Lão ăn mày ôm mắt che lại vừa cười vừa nói. Lão không thể nói mắt mình tím do bị Uyên đánh tối qua được. Không ngờ con bé mảnh khảnh mà đánh mạnh thế chứ, sáng dậy ông mới thấy mắt mình bị tím.
<br>
<br>– Đập vào cửa ạ? Đâu ông cho cháu xem… ông có cần đi bác sĩ không ạ? – Như nhíu lông mày lại lo lắng cho ông lão ăn mày.
<br>
<br>– Không… không cần đâu… tôi khỏe! tôi khỏe lắm… khặc khặc… – Ông lão vẫn cúi đầu tránh né.
<br>
<br>– Như lên đây anh bảo! – Đứng trên thềm nhà là Ninh. Nhìn thấy Ninh lão ăn mày đứng dậy cúi chào đúng như một người ở trong gia đình.
<br>
<br>– Dạ… – Như khoác túi xách đi lên thềm nhà với chồng.
<br>
<br>– Ai vừa đưa em về đấy? – Ninh cau mày nhìn ra cổng.
<br>
<br>– À bác Lú xe ôm em bảo với anh rồi mà… bác ấy ở đầu ngõ nhà mình ấy anh… – Vừa nói Như vừa đi vào nhà.
<br>
<br>– Sao em không bắt Grap hay taxi? Lại chọn xe ôm truyền thống? Em định đi ngược với sự phát triển của nhân loại à? ha ha… – Ninh vừa nói vừa cười, anh chạy theo bóp mông vợ một cái.
<br>
<br>– Anh không biết đâu, bác ấy biết nhiều ngõ ngách lắm, em chưa bao giờ đi học muộn luôn… – Vừa nói Như vừa gạt bàn tay hư hỏng của Ninh ra.
<br>
<br>– Dù gì em cũng phải cẩn thận, không để anh thuê riêng cho một chị grap thường xuyên chở em đi học bằng xe máy nhé!
<br>
<br>– Trời ạ không cần đâu, em đi cùng bác Lú quen rồi… trông bác ấy thế nhưng tin tưởng được anh ạ… – Vừa nói Như vừa ngồi xuống sofa bóc kẹo ăn.
<br>
<br>– Tin tưởng thế nào? – Ninh tiến đến bóp vai Như.
<br>
<br>– Tin được mà anh! Linh cảm của em… Với lại bác ấy gấu lắm không ai dám trêu em khi em đi với bác ấy luôn… – Như quay lại nhìn Ninh, nàng biết đó là nỗi lo duy nhất của chồng mình khi nàng phải đi xe ôm, chỉ lo bọn thanh niên trêu chứ chẳng lo lắng điều gì.
<br>
<br>– Vậy hả? Có vẻ như em khá bồ kết bác ấy nhỉ… Hay tối nay để anh đóng giả bác ấy nhé! He he… – Ninh ngồi xuống thủ thỉ vào tai Như, trông mặt rõ bệnh hoạn.
<br>
<br>– Bồ kết cái gì! Tởm lợm… Chị Uyên đã về chưa anh? – Như nhắm mắt bĩu môi rồi ngó ra gara.
<br>
<br>– Kìa vừa nói xong! – Ninh chỉ tay ra ngoài thấy xe của Uyên cũng vừa về đến cổng.
<br>
<br>– Thiêng thế hihi… Mà… có phải anh ghen không? – Như mỉm cười nhìn chằm chằm vào mắt Ninh, gương mặt xinh đẹp của nàng trông rất tinh nghịch.
<br>
<br>– Điên à! Anh đây mà phải ghen với ông bác xe ôm á! Em hơi bị khinh thường anh đấy ha ha… – Ninh vỗ ngực nói và cười lớn.
<br>
<br>– Hi hi… – Như ôm miệng cười rồi chạy ra gara đón chị.
<br>
<br>Uyên đi xe vào gara và bước xuống xe với vẻ mặt lạnh lùng, ngay lúc đó nàng bắt gặp lão ăn mày đang ôm cái chậu đi về phòng… “Sigh!!!” Uyên cau mày lại chẹp miệng một cái khi thấy một bên mắt của ông cụ bị tím bầm, nghĩ sao lại thấy khó chịu nên Uyên không nói gì và đi thẳng vào trong nhà.
<br>
<br>– Chị!!!! – Như định chạy đến ôm Uyên thì bị Uyên đẩy tay vào đầu.
<br>
<br>– Tránh ra… – Sau đó Uyên lướt qua Như và Ninh đi thẳng xuống bếp vì thấy có bóng dáng quen thuộc ở đó.
<br>
<br>– Trời ơi! Lạ chưa! Có người đang đeo tạp dề kìa!! – Uyên giật mình khi thấy Phi đang đứng nấu cơm trong bếp, nàng cảm thấy rất bất ngờ vì từ khi về làm dâu có bao giờ thấy Phi vào bếp đâu. Uyên ôm chiếc cặp tài liệu đứng cạnh Phi nhìn chồng và mỉm cười… Chỉ có ở cạnh Phi trông Uyên mới dịu dàng được một chút.
<br>
<br>– Có gì mà lạ! Hôm nay bố không ăn cơm ở nhà, anh muốn nấu cho em vài món. – Phi vừa làm vừa quay lại nhìn Uyên.
<br>
<br>– Thế anh có biết nấu không? Hay tối cả nhà lại phải ra ăn quán ha ha!! – Uyên ôm miệng cười.
<br>
<br>– Thế em chưa thấy tài lẻ của anh rồi, cứ chống mắt lên mà xem!!
<br>
<br>– Hmmm… – Uyên đứng mỉm cười nhìn chồng đắm đuối, tự nhiên hôm nay thấy Phi dễ thương ghê. Sau đó nàng đặt chiếc túi xuống ghế và từ từ đi đến ôm Phi từ đằng sau ép bộ ngực to của mình vào tấm lưng rộng của chồng.
<br>
<br>– Anh có cần em giúp gì không?
<br>
<br>– Không cần đâu… Hôm nay anh muốn tự tay mình nấu cho em một bữa cơm thật ngon, từ lúc em về làm dâu đến giờ, anh chưa thực sự làm em hạnh phúc… – Phi gia trưởng khó tính hôm nay lại nói những lời ngọt ngào thế này khiến Uyên thấy lạ, nàng chẳng nói được gì, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.
<br>
<br>– Anh cảm thấy thời gian qua mình không phải một người chồng tốt, không làm đúng trách nhiệm một người chồng… anh đã quá chú tâm vào công việc mà đôi lúc cảm thấy lạc mất em… để em phải thiệt thòi… anh rất buồn khi để điều đó xảy ra… Tuy anh không thực sự giống một người đàn ông… nhưng…
<br>
<br>– Anh đừng nói nữa… em hiểu mà… em không trách anh đâu… – Uyên hôn một cái vào má Phi và ôm chặt anh từ đằng sau. Nàng thừa hiểu Phi muốn nói điều gì, chắc hẳn Phi đã rất khổ tâm khi không thể làm vợ mình hạnh phúc nên đã nghĩ ra những cách cơ bản nhất như vào bếp nấu cơm để bù đắp lại phần nào thiệt thòi của Uyên… chắc hẳn sáng nay thấy thái độ đi làm của vợ đã khiến anh phải suy nghĩ nhiều…
<br>
<br>– Thời gian tới anh sẽ cố gắng điều trị bệnh của mình, anh sẽ đến gặp bác sĩ tâm lý, anh sẽ không để em phải thất vọng đâu…
<br>
<br>– Chúng mình cùng cố gắng… Cứ từ từ anh ạ, chúng mình sẽ vượt qua thôi… – Uyên thấy rất hạnh phúc khi Phi đang cố gắng vì mình. Nàng không nghĩ Phi hôm nay lại nói ra những lời đường mật như thế, chắc hẳn anh ấy cũng bất lực lắm.
<br>
<br>– Ghê chưa ghê chưa! Tình cảm chưa!! Như ơi ra mà xem này, đôi chim cu gáy ấp nhau kìa!!! – Ninh đứng bên ngoài cười lớn.
<br>
<br>– Anh ý! Vô duyên thế! – Như đập vào vai Ninh một cái rồi kéo anh ra ngoài sân.
<br>
<br>– Thôi em lên thay quần áo đây! – Uyên vuốt lưng Phi một cái rồi đi về phòng. Lên đến phòng Uyên đóng chặt cửa lại rồi vuốt tóc ra đằng sau. Nàng thấy thực sự ân hận khi hôm qua để lão ăn mày xâm hại mình. Rồi chuyện bố Lưu nữa… trong khi anh Phi đang cố gắng rất nhiều để thay đổi. Vậy mà… Uyên lắc đầu, nàng tự thấy ghét bản thân tại sao cơ thể có quá nhiều nhu cầu như vậy… thực sự rất dâm đãng. … 22h15…
<br>
<br>– Bịch! Bịch! Bịch! Ợ… ừ… ợ… – Ông Lưu liêu siêu lẹo vẹo bước lên cầu thang, lúc này đã là 22h15 phút tối.
<br>
<br>– Rầm rầm!!! Mở cửa!!! Rầm!! – Ông Lưu đứng ngoài cửa phòng của Phi gõ cửa.
<br>
<br>– Bố à! Anh Phi đi chơi chưa về đâu!!! – Ninh đứng ở phòng mình nhìn ra, phòng Phi ở đầu tiên bên tay trái tính từ cầu thang, xong đến phòng ông Lưu bên tay phải và cuối cùng là phòng Ninh và Như bên tay trái.
<br>
<br>– Ợ… Thế à? … ai đấy? Ninh à… ợ!!! – Ông Lưu lè nhè bước tới.
<br>
<br>– Chả con là ai? Bố say lắm rồi đấy!
<br>
<br>– Anh… bố hình như say lắm rồi!!! – Như đứng nấp đằng sau lưng Ninh vỗ vỗ nhẹ vào vai chồng.
<br>
<br>– Ai thế kia… ợ… à…CON DÂU CỦA BỐ Khà Khà!!! ợ!!! … – Bỗng ông Lưu lao vào bên trong dơ hai tay lên định ôm Như.
<br>
<br>– Ơ! Ơ! Ơ! Bố! – Như lùi lại vài bước tránh né, nàng ôm chặt bộ ngực mình, vì nàng đang mặc bộ váy ngủ hai dây và không mặc áo lót.
<br>
<br>– Ơ kìa bố! Bố! Bố say rồi, bố về phòng ngủ đi! – Ninh tóm vào tay ông Lưu và kéo ra.
<br>
<br>– Ơ cái thằng này… ợ… hay nhỉ… đây là phòng bố mà… ợ… Bố còn chưa hỏi tại sao chúng mày lại ở trong phòng bố đấy!!! Ợ!!! …
<br>
<br>– Đây là phòng bọn con mà, bố nhầm phòng rồi!!! – Ninh cau mày lại nhưng không dám phản ứng thái quá với bố.
<br>
<br>– Trời ạ bố say quá rồi anh ạ… – Như lẩm bẩm.
<br>
<br>– Nhầm là nhầm thế nào… Tao không đi đâu cả, đây là phòng tao! Ợ… – Ông Lưu ngồi phịch xuống giữa phòng.
<br>
<br>– Như! Em giúp anh đưa bố về phòng đi… – Ninh cau mày.
<br>
<br>– Vâng!
<br>
<br>– Bố ơi! Bố say rồi, để bọn con đưa bố về phòng nha, bố ở đây cẩn thận cảm đó… – Như cúi người, một tay che đi phần ngực đang hở của mình.
<br>
<br>– Cái Như đấy à? … ợ… đây là phòng bố! các con… về phòng đi… – Ông Lưu tuy say nhưng nói chuyện vẫn rất nhẹ nhàng với con dâu. Trong cơn lơ mơ ông vẫn thấy bờ vai và phần ngực trắng mịn của con bé Như, trông nó mặc áo hai dây nhìn trắng như tờ giấy vậy.
<br>
<br>– Anh ơi… bố… say lắm rồi ý… – Như nheo mày mấp máy môi ra hiệu với Ninh.
<br>
<br>– Nào! Mỗi người một tay, đưa bố về phòng! – Ninh vẫn cương quyết. Như thấy Ninh sốc một tay bố lên rồi, nàng cũng chạy đến ôm một bên tay còn lại.
<br>
<br>– Ai da… bố nặng quá… – Như chạy đến đỡ ông Lưu lên nhưng người ông mềm như sợi bún, dựa sang bên nọ dựa sang bên kia, cánh tay ông tỳ hẳn vào ngực Như, thấy mềm mềm, ông Lưu hé mở mắt nhìn, đúng như suy nghĩ ông đang tì tay mình vào ngực con bé Như, nó còn không có mặc áo lót nữa. Đúng là con cáo già, say mà vẫn cố tình lợi dụng con dâu trong khi con trai ông vẫn đang ở đó.
<br>
<br>– Ư!!!… Nặng quá!!! – Như cố gắng lắm vẫn không nâng được ông Lưu lên, nàng quỳ hẳn xuống sàn gỗ và buông tay khiến tay ông Lưu để sõng soài trên đùi Như. Ninh thấy tay bố mình từ nãy đền giờ tì hết vào ngực vợ mình rồi để tay ở đó, đã thế vợ anh còn không mặc áo lót nữa. Ninh đỏ mặt tía tai… Tuy bệnh hoạn nhưng anh không thích điều này lắm.
<br>
<br>– Thôi em ơi! Mình sang phòng bố ngủ đi… kệ để bố ngủ bên này… – Ninh vừa nói vừa vẫy tay với Như. Thấy vậy Như lẽo đẽo chạy theo, ông Lưu lăn đùng ra sàn nhà nằm ưỡn ẹo kiểu say lắm rồi.
<br>
<br>Hai vợ chồng bước sang phòng ông Lưu thấy hôi hôi mùi đàn ông và mùi thuốc lá, chả bù cho đợt trước nàng có một đợt thua kèo phải sang dọn phòng cho ông, lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm. Ninh và Như nhăn mặt đừng nhìn quanh phòng.
<br>
<br>– Thôi! Thôi!! về! về phòng! – Ninh ôm vào eo vợ kéo ra làm Như xoay người một vòng. Sau đó nàng đi tới giường ông Lưu cầm theo chiếc gối và một chiếc chăn mỏng cho ông.
<br>
<br>– Để bố nằm dưới đất à anh? – Như vừa đi vừa hỏi.
<br>
<br>– Ừ! Lúc nãy nhấc bố bố có chịu đứng dậy đâu, cứ ngủ đấy mai lại quên hết ấy mà. – Hai vợ chồng về phòng, chuẩn bị một chỗ ngủ tạm cho ông Lưu ở ngay dưới giường của hai vợ chồng, cả đệm cả chăn gối đầy đủ. Một lúc sau thấy ông Lưu ngáy, hai vợ chồng mới yên tâm lên giường đắp chăn ôm nhau cười tủm tỉm.
<br>
<br>…
<br>
<br>12h45 phút sáng…
<br>
<br>Sau khi xuất hết tinh trùng vào bướm vợ, Ninh thở hổn hển nhổm dậy nhìn bố mình thấy ông ấy vẫn ngủ rất say, anh yên tâm rút con chim nhỏ của mình ra khỏi bướm Như và từ từ nhìn xuống cơ thể cực phẩm của vợ. Như xấu hổ nàng kéo lại chăn vì sợ, ánh mắt nàng liếc xuống dưới chỗ ông Lưu có chút lúng túng và hồi hộp.
<br>
<br>Ninh lồm cồm bò dậy, anh định bước xuống giường thì Như kéo lại.
<br>
<br>– Anh đi đâu đấy? – Như nhíu lông mày như thể đang muốn giữ Ninh nán lại vậy.
<br>
<br>– Anh đi tắm!
<br>
<br>– Anh tắm đêm cảm đấy, anh đi ngủ luôn đi… – Như vừa nói vừa liếc xuống dưới chỗ bố chồng.
<br>
<br>– Anh quen mất cái múi giờ bên kia rồi, tầm này không tắm khó ngủ lắm! – Vừa nói Ninh vừa cầm điện thoại xem giờ, dường như anh không nhận ra điều bất thường.
<br>
<br>Như không nói gì, nàng bám vào tay chồng giữ chặt nhưng không nói gì nữa, như thể đang sợ hãi điều gì vậy… Có lẽ lúc làm tình nàng đã nhìn thấy điều gì đó. Lúc này trông Như có vẻ không được thỏa mãn lắm sau khi làm tình với chồng… Trong ánh mắt nàng hiện lên một vẻ lúng túng khó xử xen lẫn sợ hãi.
<br>
<br>Ninh bước xuống giường vươn vai một cái rồi chống nạnh nhìn ông già mình đang ngủ lăn quay bên dưới, Ninh lắc đầu vì cái thói rượu chè bê tha của bố mình và từ từ bước vào phòng tắm. Như nằm trên giường kéo chăn kín cổ, nàng rất muốn đứng dậy đi vào phòng tắm cùng chồng nhưng không hiểu sao lại nằm lì ở đó, hô hấp càng lúc càng mạnh như thể đang chờ đợi điều gì vậy.
<br>
<br>Không biết Như đang suy nghĩ điều gì mà đôi lông mày lá liễu của nàng lúc cau lại lúc giãn ra trông rất khó xử. Đôi môi đỏ mím chặt, đôi mắt to chớp vài cái…
<br>
<br>– Cạch! – Tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Ninh mở vòi hoa sen và bước vào đó đắm mình trong những dòng nước ấm. Anh gội đầu rất kỹ rồi rửa mặt, sau đó lấy sữa tắm thoa quanh người kỳ cọ khắp nơi… Lúc sau, Ninh chống tay vào tường cảm thấy có chút xấu hổ khi không thấy Như phản ứng nhiều như lần trước, cảm giác vợ mình chưa lên đỉnh mà anh đã xuất rồi… Nếu vậy thì thật xấu hổ…
<br>
<br>– A!!!! – Bỗng Ninh nghe thấy tiếng của Như vừa đủ nghe, không phải tiếng hét cũng không phải tiếng kêu. Ninh cau mày lại vội vàng cuốn một cái khăn tắm rồi mở cửa bước ra ngoài trong khi nước vẫn đang nhỏ từ mái tóc của anh xuống.
<br>
<br>– BỐ!!! – Ninh mở to mắt và cau mày lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.</span>

0 bình luận