Cô Chị Mông Bự Quyến Rũ
Độc Thân Cẩu
Chương 3
Đợi chị vào phòng rồi tôi lẽo đẽo vô, giả vờ xin uống nước để được ngắm nhìn người đẹp. Sáng giờ mải mê với cặp mông quyến rũ kia nên chưa kịp hỏi tên chị là gì.
– Chị tên gì vậy, nói chuyện cả buổi sáng mà em vẫn chưa biết
– Ah, chị cũng mải làm nên quên giới thiệu, chị tên là Thu Trâm, gái một con 30 tuổi – Chị vừa nói vừa cười làm tim tôi rung lên nhẹ nhẹ, giọng nói của chị nghe sao mà ấm áp, dễ chịu.
– Em tên Vương, trai chưa con 24 tuổi – Tôi trêu lại.
Nói chuyện hồi lâu thì cũng hết chuyện nói. Chà, nghĩ chuyện gì để nói tiếp đây ta. Mới gặp thì nói nhiêu đó cũng là nhiều rồi. Chợt nhìn vào cánh tay trái của tôi có vết trầy nhẹ, do lúc nãy can 2 cha nội kia nên bị va quẹt vô bức tường gạch mới xây. Thế là có chuyện để nói rồi. Tôi giả vờ suýt xoa rồi nói:
– Trong phòng có oxy già hay cồn không chị?
– Ừ có em, làm gì thế?
– Nãy em bị trợt ngã nên tay bị trầy khó chịu quá, cho em ít để sát khuẩn.
– Ôi xui thế, ngoài đó gạch đá cây cối ngổn ngang dễ bị vướng chân lắm. Mà bị lâu chưa mà giờ nói nói.
– Em định vô hỏi chị lúc đầu nhưng mải nói chuyện với chị nên quên mất tiêu. May mà còn nhớ, haha.
– Gớm, còn nhỏ mà ăn nói lanh quá.
Chị đưa cho tôi chai cồn, xắn cánh tay áo lên để nhỏ vào, vì vết trầy ở bắp chuột phái sau cánh tay nên cũng hơi khó khăn cho việc quan sát và sát khuẩn. Trong khó ló cái khôn, nhờ thế mới có cái để nhờ chị giúp, tôi nói:
– Chị giúp em với được không, vết thương ở phía sau nên em khó nhìn để sát trùng quá.
– Ừ để chị.
Chị rời khỏi ghế bước lại phía tôi, ngồi cạnh tôi ở phía sau. Mùi hương nhẹ nhẹ thoáng qua, chả biết là mùi gì nhưng có vẻ rất phụ nữ, quyến rũ. Chị cầm chai cồn thấm vào bông gòn rồi thoa vào vết trầy của tôi, tôi ngoái cổ lại nhìn, tranh thủ lúc đó nhìn lén ngực chị luôn. Hôm nay chị mặc áo thun trắng ôm sát người, tôn lên những đường cong hấp dẫn mà không phải người phụ nữ nào cũng có những đường cong đẹp mê hồn như vậy. Tôi len lén nhìn vào khe ngực say đắm, ngồi gần nên tôi cảm nhận được nhịp thở rung nhẹ qua 2 bầu ngực của chị. Vú chị thì vừa phải không to không nhỏ, trong rất vừa vặn, tựa 2 quả cam Vinh, tròn trịa sau lớp áo ngực màu tím. Chim tôi rung lên nhè nhẹ. Sợ nhìn lâu sẽ bị phát hiện nên thôi không nhìn nữa, quay đầu lại nhắm mắt ghi nhớ thật kỹ giây phút đó. Xong xuôi chị đứng lên trở lại bàn làm việc, nhìn dáng chị đi trước mắt, mông đít ngúng nguẩy theo sau là tôi cố gắng lắm mới kìm nén được, lúc này chỉ cần ai đó bóp nhẹ vào chim thôi là tôi sẽ bắn xối xả ngay lập tức.
Công việc của chị cũng nhanh chóng hoàn thành, sắp xếp tài liệu bỏ vô cặp chuẩn bị về. Tôi đành đứng dậy chào chị trước để xuống lại với mấy anh công nhân chán ngắt:
– Thôi e xuống dưới đã, chị làm rồi về sau.
– Ừ e đi đi, chị cũng chạy qua kia có tí việc. Khi nào rãnh thì ghé nhà chị chơi, ở xa mới tới chắc em cũng buồn vì chưa có bạn.
Nghe câu nói đó lòng tôi vui sướng rụng rời, thế là xin số điện thoại của chị để bữa nào liên lạc mời chị ly cà phê cho vui. Hôm nay trời thật đẹp!
Tiếng gà gáy vang lên làm tôi sực tỉnh, nhìn đồng hồ mới 6h. Hôm nay ngoài công trình đang xây tường nên thành ra tôi cũng chả vội đi làm. Cứ nằm thong thả vài phút rồi dậy bắt đầu ngày mới. Nhìn ra xung quanh thấy khung cảnh thật yên ắng, dễ chịu, sảng khoái tâm hồn. Mà đúng là cái xứ này chán thiệt, xung quanh chỗ tôi trọ cũng chả thấy thanh niên nào, thành ra cũng chẳng bắt chuyện được với ai. Ra ngồi quán cà phê vỉa hè ven đường quốc lộ uống ly cà phê, nhìn dòng người qua lại cho vui vẻ. Ngồi buồn rồi cũng nhớ đến chị, nghĩ lại tiếc vì chưa chụp trộm gương mặt chị để những lúc như vầy mang ra ngắm. Thôi đành hẹn dịp khác vậy. Hút điếu thuốc và hình dung lại gương mặt, nụ cười của chị trong trí nhớ. Tâm hồn bay bổng phiêu du rong ruổi theo bóng hình mờ ảo, chợt tỉnh khi điếu thuốc đã tàn xém nữa bỏng tay, lúc đó đầu óc mới trở về thực tại. Nhìn xa xa thấy cái xe màu đen quen quen, có phải chiếc Click không nhỉ, đúng nó rồi, và may mắn hơn là chị ngồi trên đó, nhìn dáng chị chạy lướt ngang qua, lòng vui vui khó tả. Và cứ thế hầu như sáng nào vào khoảng 8h chị cũng đều chạy ngang qua tôi. Mà kể cũng lạ, lúc trước tôi cực kỳ ghét chiếc xe Click, nhìn cứ xấu xấu thế nào ấy, nhìn là thấy ghét. Vậy mà giờ đây tôi thấy nó đẹp tựa thiên thần của các loài xe. Thế là cà phê buổi sáng cho tôi động lực mạnh mẽ. Chỉ cần nhìn thấy chị mỗi ngày thôi là lòng tôi vui lắm rồi. Nghe có vẻ điên điên sao ấy nhưng mà là sự thực các bạn ạ. Tôi đã không tin vào cái tình yêu sét đánh cho đến khi gặp chị, tôi có thể thề rằng nếu chị chưa có chồng thì nhất định tôi sẽ tán tỉnh chị ngay lập tức, tiếc rằng…

0 bình luận