Chương 2: Ông bố đáng ghét

Người bố say xỉn loạng choạng bước vào, khi nhìn thấy tôi, ông ấy ngạc nhiên nói: "Thằng nhóc con, năm năm rồi không gặp, con lớn như vậy rồi, cao gần 1m8 đúng không?" “1 mét 82.” Tôi hờ hững trả lời. “Đúng rồi, đúng rồi, con vẫn sẽ lớn lên mà!” Bố vỗ vai tôi, như thể ông không quan tâm đến thái độ hờ hững của tôi. “Mà này, mẹ con đâu, còn chưa về à?” Ông ta không để ý bất cứ cái gì xung quanh, cởi giày đi vào nhà. Thấy ông nói chuyện một mình, tôi tàn nhẫn mà kháy khỉa: “Mẹ không giống ông, mẹ không đi chơi qua đêm đâu!” Bố dường như không hiểu ý châm chọc trong lời nói của tôi, ông vẫn tự nhủ: “Nếu mẹ con ở đây, con gọi mẹ con ra ngoài đi, bố có chuyện muốn nói với mẹ đó.” Lúc tôi còn đang định cười lạnh khinh bỉ thì mẹ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bố tôi, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Sao ông lại tới đây?” Bố lập tức làm bộ mặt ngượng ngùng, ghé sát vào mẹ: "Vợ yêu, chồng đột nhiên nhớ vợ nên tối nay muốn đến gặp vợ đấy!" “Đừng gọi tôi là vợ, chúng ta đã ly hôn 12 năm rồi!” Mẹ đứng ra nhắc lại. "Nói thật đi, tối nay ông tới đây làm gì? Nếu không nói thật thì ông đi ra ngoài đi, nhà tôi không chào đón ông!" Mẹ sẽ không tin mấy lời nói dối của ông ta đâu. Thấy mẹ không bị lừa, bố chỉ biết nói thật với mẹ. Hóa ra sau khi bố tôi đánh bạc bên ngoài, ông đã mắc nợ rất nhiều tiền. Và hôm nay ông đến đây chỉ để hỏi vay mẹ tôi một ít tiền. "Vay tiền á? Ông ảo tưởng à!" Mẹ nói không thương tiếc. Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của ông ta đột nhiên thay đổi, trong đôi mắt híp lại lóe lên một ánh nhìn tàn nhẫn: "Sao, cô muốn thấy tôi chết mà không cứu sao? Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng nhiều năm rồi, lòng dạ cô cứng rắn như vậy sao?" Hình như nghĩ tới chuyện trước đây nên mẹ tôi có chút cảm động, thái độ cũng dịu hẳn đi: “Cho dù lần này tôi cho ông mượn, lần sau ông đi đánh bạc thua nữa, lại đến hỏi vay tôi thì phải làm sao?" "Tôi thề, chỉ cần bà giúp ta vượt qua khó khăn lần này, từ nay về sau, tôi tuyệt đối không quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con bà nữa!" Bố trả lời ngay. Suy đi tính lại, cuối cùng mẹ tôi cũng đồng ý: “Ông muốn vay bao nhiêu?” Con số mà bố tôi nói sau đó thực sự khiến mẹ tôi bị sốc: “Một tỷ.” “Cái gì cơ, một tỷ á!” Mẹ ngẩn người ra. Bố có vẻ hơi xấu hổ, ông gật đầu lia lịa. Mẹ cảm thấy hơi hối hận, nếu biết chuyện này sớm hơn, mẹ đã không dễ dàng đồng ý như vậy rồi. Nhưng mẹ tôi là một người rất giữ chữ tín, và bà nhất định sẽ làm những gì bà nói. Vì vậy, mẹ tôi vẫn đau lòng móc sổ tiết kiệm ra. “Trong đó có 900 triệu, mật khẩu là 646724. 100 triệu còn lại vài ngày nữa tôi sẽ đưa cho ông.” Mẹ đưa sổ tiết kiệm cho bố. Bố cảm động nhận lấy sổ tiết kiệm: "Cảm ơn bà, sau này tôi sẽ không bao giờ đánh bạc nữa!" “Tôi hy vọng thế!” Mẹ nói một cách hờ hững. “Vậy tôi không quấy rầy hai người nghỉ ngơi, tôi đi trước nhé.” Ông ta nắm chặt sổ tiết kiệm trong tay rồi nói, không quay đầu lại liền rời đi. Nhìn bóng lưng đi xa dần của bố, tôi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ có thực sự tin rằng ông ấy sẽ không đánh bạc nữa không?” "Ha ha, làm sao có thể bỏ được, người như hắn giống như chó không bỏ được ăn cứt! Muốn bỏ được thói xấu cờ bạc, chờ kiếp sau đi!" Nụ cười khinh bỉ hiện lên khuôn mặt mẹ. Tôi không hiểu lắm, liền hỏi: “Nếu đã như vậy thì tại sao mẹ lại cho ông ta vay tiền? Hơn nữa ông ấy còn không viết giấy vay nợ!” Mẹ cười khổ sở: "Nam ạ, con không biết ông ấy thế nào đâu. Nếu vừa rồi mẹ không cho ông ấy vay tiền, có lẽ ông ấy sẽ làm chuyện đê tiện!" "Về việc không cho ông ta viết giấy vay nợ, con có nghĩ rằng ngay cả khi ông ta viết giấy vay nợ, ông ta sẽ trả lại sao ?" Sau khi nghĩ về điều đó, tôi lắc đầu một cách chắc chắn: "Tuyệt đối không trả lại đâu!" "Vậy thì coi như xong chuyện đi!" Nhưng tôi có chút không cam lòng, đó là 1 tỷ, cũng không phải số tiền nhỏ, số tiền này đều là mẹ tôi làm việc cực khổ mấy năm liền mới kiếm được! Tôi lo lắng hỏi: “Nhưng lần sau ông ấy đến vay tiền nữa thì phải làm sao?” "Hừ! Hắn vô liêm sỉ như vậy, mẹ không ngại đánh vỡ mặt hắn!" Mẹ kiên quyết nói. “Được rồi, cũng muộn rồi, Nam, con đi tắm rồi đi ngủ đi!” Nói xong, mẹ liền vào phòng ngủ. "Haizz, thế giới của người lớn thật phức tạp!" Thực lòng mà nói, tôi vẫn rất ngưỡng mộ mẹ mình, từ khi bố mẹ tôi ly hôn cách đây 12 năm, mẹ đã một mình gánh vác trách nhiệm nuôi nấng hai anh em tôi nên người. Khoảng thời gian từ đó đến nay cũng có nhiều đàn ông độc thân chủ động đến theo đuổi mẹ, nhưng cuối cùng đều bị mẹ từ chối với lý do bận chăm con.
0 bình luận