Thái Giám đột Nhập Hậu Cung
Aatrox
Chương 2:
Sau khi tu luyện hai tuần lễ, phát hiện chỗ mình bị thiến dương vật đột nhiên lại nhô ra một chút thịt thừa, Lý Quốc Sư có chút tò mò.
Dần dần thì là một tiểu kê kê của trẻ con trưởng thành ra bên ngoài. Lúc này Lý Quốc Sư mới ý thức được bộ môn công pháp này thần kỳ đến thế nào, từ đó về sau hắn bắt đầu chăm chỉ tu luyện.
Mà sau khi tiểu kê kê dần dần định hình lại, tự nhiên lại đứng im không động đậy nữa, sau đó Lý Quốc Sư mới cẩn thận đọc đi đọc lại càn khôn thuật mới hiểu được nội dung bên trong quyển công pháp này.
Hoá ra giai đoạn thứ nhất của càn khôn thuật là súc dương, mà cái gọi súc dương nghĩa là khôi phục lại căn nguyên, dựa theo công pháp thượng thuyết thì phiên dịch thành tiếng gọi thông tục là được.
Điều hoà cả âm và dương, chính mình có đầy đủ âm và dương, mới có thể điều hoà với nhau, bằng không cứ như vậy thì không thể sinh trưởng được nữa, chính mình không thể trông chờ vào điều này được.
Cho nên lúc này Lý Quốc Sư đã ý thức được hiện tượng này là bình thường, cũng tiếp tục tu luyện như cũ, cuối cùng hôm nay đã xem như là luyện xong được giai đoạn thứ nhất “súc dương”.
Giai đoạn này hoàn thành thì Lý Quốc Sư ghi nhớ toàn bộ sách càn khôn thuật trong đầu, không muốn để cho một người thái giám nào khác phát hiện quyển sách này, sau đó chính mình sẽ bị bại lộ cho nên Lý Quốc Sư ngay lập tức thiêu huỷ đi quyển sách kì dị càn khôn thuật này.
Còn phần tiếp theo của giai đoạn là “Trúc dương”, vậy cần phải tìm một nữ nhân, Lý Quốc Sư suy nghĩ, chính mình chỉ cần tìm một cung nữ là được.
Chỉ bằng vào việc trước khi xuyên qua mình đã đọc nhiều thủ đoạn trong sách vở cua gái, hoàn toàn có thể thuần phục được những cung nữ kia quỳ xuống đũng quần của chính mình, cũng không sợ các nàng sẽ đi mật báo, dù sao thì ăn vào trong miệng, nếm được mùi vị tuyệt vời của nó thì các nàng sẽ bỏ được sao?
“Hắc hắc hắc!”Nghĩ như vậy Lý Quốc Sư không khỏi cười háo sắc.
"Lý tổng quản! Lệ Đắc Nhân gọi ngài!”
Lý Quốc Sư vội vàng thu hồi nụ cười của mình, cẩn thận lắng nghe, hoá ra là âm thanh thủ hạ của chính mình là Tiểu Huyền Tử.
Biết là không thể trì hoãn, cho nên hắn vội vàng hắng giọng một cái, làm cho giọng nói của chính mình trở nên bén nhọn lên nói:”Đã biết, Tiểu Huyền Tử. Ngươi tiếp tục đi làm việc đi, ta sẽ đi qua xem thế nào!”
Đợi cho tiếng bước chân ngày càng nhỏ lại thì lúc này Lý Quốc Sư cầm lấy quần áo đang treo trên giá kia, mặc lại quần áo che lại cơ thể hoàn mỹ của chính mình, sau đó đem ô sa mang lên đỉnh đầu, cẩn thận nhìn lại mình cho kỹ càng không còn sơ hở thì mới đi ra khỏi phòng của chính mình.
Đi qua một con đường nhỏ hẹp, vào bên trong của một tiểu viện lớn, một phụ nhân mang khuôn mặt u sầu đang mang trên mình cung trang bạch y đang đứng ở bên trong đình viện, nhìn sang bên kia thì đám thái giám đang dọn dẹp lá rụng xuống sân.
Nàng chính là Lệ Đắc Nhân, một người nữ nhân không được sủng ái lắm chức vị Hoàng Phi, hoặc có thể nói, được đương kim hoàng đế sủng hạnh một lần rồi mang thai long chủng của hoàng thượng.
Thật ra nàng rất đẹp, ít nhất là trước khi Lý Quốc Sư xuyên qua thì cũng đã thấy qua mỹ nhân võng mặt ở niên đại, nhưng mà quả thật nữ nhân này so với võng hồng kia xinh đẹp hơn rất nhiều.
Lông mày lá liễu thon dài nhỏ nhắn xinh đẹp, một đôi mắt biết nói đầm đìa nước, ánh mắt u buồn đa sầu đa cảm, cánh mũi tinh xảo cộng thêm đôi môi ửng hồng mọng nước, những bộ phận gộp lại trên một khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà hình trái xoan, không có bộ phận nào là không xinh đẹp cả.
Nhìn thấy nữ nhân này, Lý Quốc Sư vội vàng nhanh chóng đi lên mấy bước chân, sau đó khom người xuống nói:”Lệ Đắc Nhân, ngài cần sai bảo điều gì?”
“ Lý tổng quản, phiền toái ngài giúp ta chuẩn bị một chút, lát nữa Hoàng Hậu triệu kiến toàn bộ hậu cung, có chuyện muốn nói.”
“Vâng!”Lý Quốc Sư vội vàng đáp ứng một tiếng, sau đó cúi thấp đầu mình xuống, ngay lúc này hình như Lý Quốc Sư phát hiện một cái gì đó.
Lệ Đắc Nhân đương nhiên là không có phát hiện ánh mắt khác thường của Lý Quốc Sư, cho nên nhanh chóng xoay người lại rồi rời đi rồi! Giống như một nữ vương cao ngạo không có để ý đến suy nghĩ và ánh mắt của nô lệ mình.
Nhìn bóng lưng người mặc cung trang màu trắng đi xa, khóe miệng của Lý Quốc Sư nở một nụ cười quỷ dị, sau đó thầm nói trong lòng:”Bình thường luôn bao bọc kín đáo bản thân, không nghĩ rằng người đàn bà này ngực thật là lớn! Hình như cũng cúp E à nha!Hắc hắc!Nếu có thể mà đem nàng lên giường, chết trên người nàng cũng đáng!”
0 bình luận