Chương 4:

Hạ thẹn đỏ cả mặt khi thấy chị Ngọc hỏi như bắt bí. – Thế lúc chồng em xuất ra có thấy còn nhiều tinh không? – Chị hỏi thế sao mà em biết được. – Thế vợ chồng em quan hệ không sài bao à? – Thỉnh thoảng chị. – Em cũng liều thật, lỡ dính thì phải khổ không? – Nếu tinh chồng em xuất ra ít mỗi lần quan hệ là chồng em có vấn đề với con kia rồi đấy nhé! – Thế hả chị, em cũng chẳng để ý nữa, vì lúc phóng xong chồng em hay chủ động rút bao ra trước rồi vứt vào sọt rác ngay. – Đấy… đấy chính… là đúng rồi nghi là phải rồi đó. Em phải nhớ kiểm tra ngay chuyện này. Nếu mà chồng em mà lỡ dính bầu với con kia là rắc rối thêm đó nhé! Ngọc hơi phấn khích khi nghe Hạ kể lại tình huống này. Ngọc liếc nhìn sang Hạ ánh mắt thương hại vì đồng cảm phận đàn bà với nhau. – Chị nói làm em thêm lo quá đó chị! Vừa tâm sự với Hạ nhưng Ngọc cũng hồi hộp hưng phấn thấy lạ vì tính tò mò của mình khơi dậy kinh nghiệm chuyện chăn gối và dâm ngầm trong người. Hai đầu ti Ngọc như cương cứng se lại sau lớp áo. Phía dưới nước dâm cũng ứa ra nhớp nháp đôi chút. Cũng vì chuyện phòng the của Hạ mà Ngọc được muốn tìm hiểu thêm về Khải. – Hay em thử để ý thêm thời gian nữa xem sao. Chị không ngờ ông Khải chồng em lại dính vào chuyện này chứ. Tiếng thở dài của Ngọc vừa xong thì Hạ đã bực dọc lên tiếng: – Đúng là đồ đàn ông chết tiệt. – Thôi em rủa cũng muộn rồi, cứ từ từ gặng hỏi ra lẻ rồi bỏ qua cho “thằng chả”. Đến đây thì Ngọc lại đổi giọng sang khinh Khải. – Chị cũng may có anh Lâm lại hiền, chứ không phải như “thằng chồng” của em. – Ôi trách làm chi, phận đàn bà như chị em mình đành chịu thôi. Nghe chị Ngọc buông lời than như thế làm Hạ hơi ngạc nhiên: – Bộ anh Lâm cũng như ông Khải nhà em sao chị? – Làm gì mà có chuyện đó được. – Thế sao chị không mừng mà lại than khổ như em là sao? – Ơ… ơ cũng chuyện tế nhị khó nói lắm em à. Ngọc lạnh lùng vừa chùi tay vừa đi lại tủ lạnh để tìm nước uống. Hạ đi theo nôn nóng hóng chuyện với chị Ngọc: – Thế là chuyện gì hả chị? Chị làm em hơi thấy lạ luôn đó chị Ngọc. Ngọc cầm ly nước lên vừa nhấp môi uống rồi cười gượng liếc nhìn sang Ngọc: – Chuyện của chị thì lại ngược với em, em tin không? – Là chuyện gì hả chị. Chị úp mở như thế này làm sao mà em biết được. Kể cho em nghe thử đi chị. – Kể thì em chớ có cười và kể cho người thứ ba biết chuyện chị đó nhé! Đang buồn lo lắng chuyện của chồng, giờ bổng được nghe thêm tâm sự của chị Ngọc khiến Hạ thấy dịu bớt nỗi lo, nhưng chuyện của chị Ngọc sắp kể ra làm Hạ thêm nôn nóng tò mò tợn: – Thì chị cứ kể em nghe, như em đã dám kể hết cho chị nghe chuyện của vợ chồng em vừa rồi đó sao. – Nhớ đấy nhé! – Vâng em hứa mà. – Nếu chồng em có bồ ở ngoài thì ông Lâm nhà chị lại yếu “chuyện kia” biết không? – Thật hả chị? – Thật đấy em, kể cho em nghe mà chị cũng thấy xấu hổ luôn đó. Nhớ không được kể ai nghe nhé! Cả với ông Khải nhà em nữa đó. – Vâng em hứa, mà em thấy ảnh bình thường mà chị! – Nhìn bên ngoài thì lầm chết đó em! Lão hết “xí quách” rồi em ạ! – Thế cơ à. Tội nghiệp chị Ngọc của em quá. Mà cũng còn sinh hoạt chứ chị? – Còn gì mà “sinh hoạt”nữa em. Chưa đến chợ đã tiêu hết tiền! – Chị nói sao em không hiểu? – Ơ cái con này, sao em chậm hiểu vậy, Người ta thường tả về người “yếu chuyện í” là thế mà không biết à? – Em cổ điển lắm chị à. Em chưa nghe như thế bao giờ. – Đúng là cô giáo dạy toán khô khan quá nên chả hiểu tí gì về chuyện ấy như chị. – Eo ôi giờ mới biết đó chị, mà chị Ngọc cũng ghê nhỉ? – Già rồi em à! Phải biết qua chứ. – Sao phải biết qua hả chị? – Thì vào cơ quan mấy mợ mấy thím chỗ chị râm ran bàn, bày vẻ nên chị mới hiểu đấy em! – Thế à? Chỗ chị làm vui nhỉ? – Ừ đôi khi rảnh cũng vui, chuyện đàn bà mà em. Toàn mấy mẹ chị như chị cả, Chả ai ngại ngùng như cô giáo Hạ này. Hạ hơi thẹn khi bị chị Ngọc trách chê khờ khạo. Môi trường dạy học làm Hạ khó có chỗ cho những chuyện như thế được. – Thế anh Lâm bị bao lâu rồi hả chị? – Cũng gần một năm nay em à. Ngọc buồn rầu trả lời. Hạ nhìn chị Ngọc lo lắng hỏi: – Thế có phải chữa thuốc gì không hả chị? – Hạốc men gì. Ổng chẳng chịu đi bác sĩ vì xấu hổ. – Chị có khó chịu không? – Cũng ráng chịu nhịn thôi em à. – Nhịn là nhịn như thế nào? Em trông chị hãy còn “xuân” lắm đó! Hạ bắt đầu mạnh dạn trêu chị Ngọc. Đâu ngờ lại chạm vào nỗi đau thầm kín bấy lâu nay của Ngọc. Hạ tò mò truy tiếp: – Thế mỗi tuần cũng có “sinh hoạt” chứ chị? – Cả tháng may lắm được tẹo, mà chưa gì đã phóng… chán lắm em ạ! Hạ khẽ rùng mình khi nghe chị Ngọc tuôn ra những từ hơi tục như thế. Bởi chị cũng kinh qua quá nhiều trong chuyện giường chiếu với đàn ông rồi mà. Hạ thầm nghỉ như thế mà thương cảm cho Ngọc.
0 bình luận