Dụ Dỗ Tiểu Tức Phụ
Tú Ban Miêu
Chương 20
Noãn Sanh bê chậu nước vào thư phòng, nhìn thấy dấu răng trên trán lão gia, Noãn Sanh cúi đầu muốn cười nhưng không dám cười.
Ôn lão gia tức giận cướp lấy chậu nước, “Đi xuống Người này đến người kia đều không nghe lời ”
Cha chồng là lớn lão gia, hắn không giận cũng tự uy.
Tiểu Oanh Nhi rấthối hận bản thân vì nhất thời xúc động nên đã để lại dấu răng trên trán hắn, nếu để người ngoài nhìn thấy thì phải làm sao đây?
Sau khi đóng cửa phòng, tiểu cô nương giúp Ôn Trạm xoa trán, muốn làm dấu răng kia biến mất.
Người nào đó ôm e0 nàng vui mừng vì được quan tâm, ngữ khí nói chuyện của nam nhân cũng dịu dàng hơn rấtnhiềụ
“Không sao, chờ khi nào vết răng biến mất thì cha lại ra cửa. Lần sau Oanh Nhi đừng cắn mặt là được, trên người chỗ nào y phụccó thể che được thì tùy con cắn.”
“Ta bắt nạt con, nên cũng cam tâm tình nguyện bị cắn.”
Lần sau còn muốn bị cắn?
Nhìn cha chồng, gương mặt Oanh Nhi ửng đỏ, nàng trừng hắn một cái rồi xoay người đi rửa mặt.
Vết bớt trên mặt nàng rấtkhó rửa sach, sau khi lặp đi lặp lại dùng nước ấm lau nửa ngày, một chậu nước cũng nhiễm màu nâu đậm, trên mặt nàng cuối cùng cũng h0àn toàn lộ ra làn da trắng nõn bị ma sát đến đỏ bừng.
Oanh Nhi lau khô mặt, rồi quay đầu nhìn cha chồng đang đứng sau lư hươռg nhìn nàng.
Tiểu cô nương sợ hãi liếc nhìn hắn một cái rồi lập tức xấu hổ cúi đầu, ánh mắt của hắn là có ý gì chứ?
Từ trước đến giờ Ôn Trạm không quan tâm đến vẻ bề ngoài, bản thân hắn anh tuấn lỗi lạc, bên người cũng không thiếu mỹ nhân.
Thê tử Từ thị tú lệ, tỷ tỷ xinh đẹp minh diễm, nha h0àn Noãn Sanh kiều tiếu, còn có một vị Trưởng công chúa đoan trang âm thầm khuynh mộ hắn.
Nhưng dù có vẻ ngoài đẹp, thì lòng người cũng có thiện có ác, có tham có khiết, có nhút nhát có dũng cảm.
Nói đến cùng, hắn chỉ muốn tìm người có thể khiến mình rung động, không phải người có túi da đẹp, cũng vì thế hắn mới có thể coi trọng một tiểu cô nương câm có vết bớt xấu xí trên mặt.
Nhưng con dâu thật sự quá mê người, mi như thúy vũ, hai mắt ngập nước...
Loại bỏ vết bớt xấu xí kia, nửa gương mặt của nàng vẫn như thế, nhưng cũng đủ khiến hắn kinh diễm đến mức ngây người.
“Oanh Nhi, lát nữa con phải tiếp tục vẽ bớt lên mặt, vẽ đậm một chút, ngày thường cũng đừng lau đi. Con phải nhớ kỹ, không thể để người khác nhìn thấy gương mặt thật của mình.”
Kế Oanh Nhi còn đang chờ hắn khích lệ, nhưng không ngờ nam nhân lại nói một câu mất hứng thế này, một câu khen cũng không có.
Tiểu cô nương không vui, nàng xụ mặt nhíu mày chửi thầm.
Còn không chờ nàng mắng xong một câu, Ôn Trạm đã bước lên ôm chặt lấy nàng, nụ hôn như mưa rền gió dữ rơi xuống.
Nàng không cho sờ, Ôn lớn nhân tất nhiên sẽ không cưỡng ép nàng, hắn chỉ coi nàng là tiểu cô nương bán thắt hoa ven đường, dù thí¢h thì hắn cũng tôn trọng nàng, tay nam nhân quy củ chỉ xoa mông Oanh Nhi cho đỡ nghiện.
Lửa tình không có chỗ giải tỏa, vì thế dồn lên đầu lưỡi, chiếc lưỡi linh hoạt tàn sát bừa bãi tɾong miệng nàng, quấn lấy lưỡi nàng không bỏ.
Cơ thể hai người dán chặt, môi lưỡi triền miên, du͙c vọng dần được khơi mào, hơi thở cả hai đều đã dồn dập.
Cự vật dưới thân Ôn Trạm đã cương cứng chọc vào bụng con dâu lặng lẽ ma sát.
Oanh Nhi cảm thấy khó chịu, nàng đoán cha chồng cũng thế, vì thế nàng cũng không nhẫn tâm kháng cự động tác suồng sã nhỏ này của hắn.
Nàng mơ màng mặc kệ, phía dưới thân Oanh Nhi cũng cảm thấy có chút hư không.
Tiểu cô nương mê say đắm chìm tɾong nụ hôn bá đạo của nam nhân, nước bọt không kịp nuốt chảy ra từ khóe miệng của nàng.
Không biết trên người hắn dùng túi thơ๓ gì mà nàng chỉ cần ngửi là thấy cả người mềm nhũn, chỉ muốn được dính tɾong lòng ngực hắn cả đời không rời.
“Oanh Nhi...”
Ôn lão gia buông tha cánh môi đã bị cắn đến đỏ bừng, hắn khàn giọng nỉ non gọi tên nàng.
Tay nam nhân chống lên bàn, hắn cúi đầu dán má mình lên gò má của Oanh Nhi mà nhẹ nhàng cọ xát, đồng thời vừa thở hổn hển vừa nói vào tai nàng, “Con che mặt đi, rồi trở về vẽ bớt lên... Cha muốn ở một mình một lát.”

0 bình luận