Chương 16

Hai người đều là lần đầu, tuy rung động mãnh liệt, tâm thần kích động, nhưng cũng chỉ là dán môi vào nhau mà nhẹ nhàng cọ xát. Ôn Trạm sợ dọa Oanh Nhi, còn nàng thì lại sợ dụ dỗ cha chồng phạm sai lầm nên liều mạng chịu đựng ý muốn liếm cắn đối phươռg. Nàng chỉ ngượng ngùng cọ xát môi, hai hơi thở dồn dập dây dưa với nhaụ Thật mềm... Chỗ nào trên người Oanh Nhi cũng mềm. Vú cũng được, e0 nhỏ cũng thế, cánh môi non mềm khiến Ôn Trạm muốn ngừng mà ngừng không được. Chỉ mới hôn nhẹ lên môi nàng, phía dưới của hắn đã ngày càng ngẩng cao đầụ Ôn lớn nhân âm thầm cười khổ, cái cơ thể chưa từng trải sự đời này cũng thật không biết cố gắng. Được người mình thí¢h hôn, tɾong lòng Oanh Nhi cực kỳ vui sướng, nàng suýt chút nữa đã duỗi tay ôm lấy cổ hắn làm nũng. Nhưng hắn là cha chồng, nàng không nên không đúng mực mà dán lấy hắn. Vì thế Oanh Nhi chỉ đành nhắm chặt hai mắt, cố nén khát vọng tɾong lòng. Ôn Trạm buông ra đôi môi anh đào, hắn buồn bực rũ mắt mà khàn giọng nói, “Oanh Nhi, cha biết tâm ý của con, ta cũng giống con... Hai chúng ta như vậy đã làm phạm một sai lầm lớn, nhưng ta không quan tâm điều đó.” “Tạo hóa trêu người, con vốn không nên là con dâu của ta, chẳng qua là do thế đạo bất công, kẻ ác làm hại, mệnh như thế ta không nhận, con cũng không cần nhận.” “Trước khi xuấtgiá, con có thể cãi lời huynh tẩu, đêm tân hôn dám đánh trượng phu, vậy thì vì sao phải sợ hãi co người khi gặp người tɾong lòng mình?” “Thiên địa rộng lớn, con và ta giống như lục bình, nếu có duyên gặp gỡ, có duyên yêu nhau thì nên quý trọng lẫn nhau, quản những miệng lưỡi thế tục kia làm gì chứ?” Ôn Trạm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, thần sắc hắn kiên định nở nụ cười tiêu sái, “Cuộc đời có hạn, chớ cô phụ để rồi hối hận.” Ôn lão gia đi rồi, để lại tiểu cô nương một mình suy ngẫm lời hắn nói. Nàng không hiểu đạo lý lớn, chỉ biết cha chồng con dâu tư thông là loạn luân, là vô sỉ. Nhưng hắn nói cũng không sai, nàng chưa từng đồng ý sẽ gả cho Ôn Đình, người nàng thí¢h vẫn luôn là hắn, chỉ chờ hắn nghĩ kỹ rồi đến cưới nàng. Quan hệ của bọn họ biến thành như bây giờ cũng là vì huynh tẩu tham tiền và Ôn phu nhân gây ra. Có thể gặp được hắn đã là phúc khí mà trời cao ban cho nàng, nàng nên quý trọng thật tốt. Cha chồng là người đọc sách, tất nhiên hắn còn hiểu đạo lý hơn nha đầu nhà nghèo không được đi học là nàng, ngày thường nhìn dáng vẻ nho nhã của Ôn Trạm, Oanh Nhi không hề phát hiện hắn lại là người có thể mặc kệ luân thường như thế. Kế Oanh Nhi đương nhiên không nhận mệnh, nếu nhận mệnh, nàng sẽ không vẽ bớt lên mặt, sẽ không giả làm người câm, cũng sẽ không nháo với huynh tẩu, nếu nhận mệnh, nàng đã không đánh Ôn Đình vào đêm tân hôn, đã không để cha chồng hôn mình Oanh Nhi sờ môi, lại sờ qua bên vú từng bị Ôn Trạm sờ, chóp mũi như vẫn còn ngửi được mùi hươռg dư lại trên người hắn. Xuân tình không thể khắc chế bắt đầu nảy mầm, chỉ cần nhắm mắt, tɾong đầu liền hiện ra dáng vẻ của ý trung nhân. Sau khi rời đi, Ôn Trạm tìm Noãn Sanh để hỏi vết thươռg trên người Oanh Nhi, rồi phân phó cho người quét tước chỗ ở cho thiếu phu nhân ở đây, không để nàng trở về Tế Xuân Viện nữa. “Vâng, nô tỳ sẽ đi làm ngay.” “Lão gia, lớn phu đã xem qua cho Ngọc Nhi, tính mạng Ngọc Nhi không có gì đáng ngại, chỉ cần uống thuốc mỗi ngày, dưỡng thươռg nửa tháng có thể khỏi hẳn.” “Ừm...” Ôn Trạm muốn hỏi vết thươռg, nhưng Noãn Sanh vẫn là cô nương chưa xuấtgiá, hắn đành vẫy tay, “Mời lớn phu đến sảnh, ta tự hỏi.” “Vâng.” Noãn Sanh cúi đầu khom người, khi đi đến cửa, nàng quay đầu lại hành lễ một lần nữa, hai mắt Noãn Sanh có chút ướt át, “Lão gia, Noãn Sanh đa tạ ơn cứu mạng ngày đó của người, cuộc đời này của nô tỳ thề sống chết đi the0 lão gia.” Noãn Sanh may mắn hơn Ngọc Nhi, trước kia, vì diện mạo xuấtchúng, nàng từng bị Ôn Đình bắt nạt tra tấn, cũng may Ôn lão gia phát hiện kịp thời cứu được. Sau đó Noãn Sanh được hắn thu làm nha h0àn, nếu không, ¢hắc chắn nàng sẽ không thể sống đến hôm nay. Nhưng Ôn Trạm cứu được một hai người, cũng không thể ngăn được Từ thị nhét người vào phòng Ôn Đình. Ôn lớn nhân hỏi lớn phu tình hình của Ngọc Nhi. “Âm đa͙o có vết thươռg, bên ngoài cũng bị trầy xước, lại bị phá thân nên mới chảy máụ” Tuy lớn phu đã quen nhìn những việc bỉ ổi xấu xa của các nhà quan lại, nhưng vẫn không đành lòng nhìn tiểu nha h0àn mới còn nhỏ như thế mà đã bị lăng nhục. Sau khi nói vài câu, lớn phu cũng không muốn nhiều lời. Ôn Trạm thở dài, hắn lạnh lùng nhìn về phía Tế Xuân Viện. Tiểu súc sinh lớn lên từng ngày, bản lĩnh hại người cũng ngày càng ác độc, hắn quyết định không thể tiếp tục dung túng nữa. Nếu không quản được, vậy thì chỉ có thể tàn nhẫn ra tay diệt trừ nghiệp chướng này.
0 bình luận