Dụ Dỗ Tiểu Tức Phụ
Tú Ban Miêu
Chương 10
“Mùi thuốc này thơm ngào ngạt, không biết dược tính thế nào? Chỗ bị thương có bớt đau hơn không?” Ôn Trạm chắp tay sau lưng đứng ở rèm cửa, vì tị hiềm nên hắn cũng không bước vào.
Ôn lão gia nghiêm túc hỏi thăm con dâu, thấy gương mặt nhỏ đã bớt sưng hơn khi còn ở từ đường, trong lòng hắn cũng biết thứ Tam hoàng tử đưa cho là thứ tốt.
Đã muộn thế này, cha chồng còn đến gặp con dâu, dù vẫn mang theo hạ nhân, nhưng nếu để người khác biết, chắc chắn sẽ nói ra nói vào, người này vậy mà không thèm màng đến thanh danh của bản thân.
Oanh Nhi chỉ là một dân nữ bình thường, đời này của nàng xem như đã hoàn toàn bị hủy từ khi bị bán cho Ôn Đình, nhưng hắn lại làm quan trong triều, cũng không thể không màng thanh danh để người ta thóa mạ.
Kế Oanh Nhi lo lắng sốt ruột nhìn cha chồng, nàng như không nghe hắn nói mà đứng dậy mở cửa sổ ra, mặt nàng hơi hếch chỉ về phía bầu trời.
“Trời sao thế?” Mới hỏi xong câu này, Ôn Trạm đã hiểu ý của nàng, trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, “Con bảo ta nhìn sắc trời đã muộn... nên muốn ta đi?”
Tiểu cô nương bĩu môi không phủ nhận, vốn dĩ hắn không nên tới.
Thân thể Ôn Trạm có chút cứng đờ, hắn vừa vì nàng mà cãi nhau một trận với thê tử, còn nàng thì lại lạnh tim lạnh phổi vừa mới gặp mặt đã đuổi hắn đi.
Sắc mặt Ôn lớn nhân trầm xuống, tiểu cô nương bị vẻ mặt của hắn dọa sợ, nhưng Oanh Nhi lại không cam lòng yếu thế quật cường trừng mắt nhìn hắn.
Noãn Sanh ở bên ngoài thấy chủ tử không vui nên lập tức lên tiếng hòa giải, “Lão gia, hôm nay thiếu phu nhân đã vất vả, có lẽ là đã mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi.”
Cái gọi là vất vả tất nhiên là bị mẹ chồng dạy dỗ bắt nạt, nghĩ đến đây, Ôn Trạm lại đau lòng, hắn tự xuống nước trước, không so đo với tiểu cô nương.
“Đêm hôm khuya khoắt còn mở cửa sổ hứng gió lạnh? Mau đóng cửa sổ đi ngủ đi ”
Sau khi hung dữ nói câu này, Ôn Trạm oán hận vung tay áo rồi xoay người rời đi, Noãn Sanh cũng mỉm cười cúi người hành lễ cáo lui đi theo chủ tử, chỉ để lại Oanh Nhi một mình lẻ loi.
Kế Oanh Nhi khẩu phị tâm phi, lòng nàng có chút ê ẩm đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng cha chồng dần đi xa.
Dáng người nam nhân đĩnh bạt, bước đi như gió, vô cùng có khí phái, nàng si ngốc nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Không ngờ trước khi ra ngoài cửa hông, Ôn Trạm lại dừng bước quay đầu liếc nhìn về phía này, trùng hợp nhìn thấy cảnh
con dâu đang đứng trước cửa sổ lưu luyến nhìn mình.
Khóe miệng Ôn lão gia cong lên, hắn tiêu sái rời đi, để lại con dâu bị trêu chọc đến mặt đỏ bừng.
Đáng giận, mỗi lần đều để hắn đắc ý
Hắn hẳn là sẽ không tức giận? Đã bằng này tuổi rồi mà còn lòng dạ hẹp hòi, nàng có lòng tốt suy nghĩ cho hắn, hắn lại còn cáu kỉnh không vui, thật là...
Tiểu Oanh Nhi đóng cửa sổ lại, nàng sờ lên mặt mình, thuốc này tốt thật, mới bôi một lát mà đã không cảm thấy đau, không biết cha chồng lấy được thứ này ở đâụ
Trong đầu óc của nàng hiện giờ đều là lồng ngực ấm áp và mùi hương thoang thoảng trên người Ôn Trạm, Oanh Nhi một mình yên lặng vừa cảm thấy xấu hổ vừa thấy ngọt ngào.
Nàng mở ngăn kéo lấy ra rổ kim chỉ, tiểu cô nương xe chỉ luồn kim dưới ánh đèn chăm chú làm nữ hồng.
Cha chồng tốt như thế, nàng cũng không có thứ gì để cảm tạ hắn, Oanh Nhi quyết định thêu cho hắn một túi thơm.
Nữ hồng của Oanh Nhi là được mẫu thân dạy từ khi còn bé, tuy không đến mức tinh xảo, nhưng lại thắng ở chỗ nhanh nhẹn thêu nhanh.
Một túi thơm nho nhỏ cũng không khiến nàng mất nhiều công sức, nhưng túi thơm không có hương liệu thì sao có thể tặng người khác được?
Xin người khác còn không bằng tự ra tay, ngày hôm sau, Oanh Nhi mang theo túi thơm tìm kiếm trong hoa viên Ôn phủ.
Lúc nàng đang ngắt hoa tìm cỏ có thể cho vào túi thơm thì lại gặp phải Ôn Trạm vừa mới hạ triều hồi phủ.
Lần này chỉ có một mình hắn, hai người gặp mặt ở đường mòn bên ngoài núi giả.
Kế Oanh Nhi e thẹn cúi đầu khom người hành lễ, hắn lại cứ chắn đường không cho nàng đi.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo vải, trên đầu cũng bao khăn với một chiếc cây trâm gỗ, không biến thành thiếu phu nhân cẩm hoa ngọc thực của Ôn phủ, Oanh Nhi vẫn là tiểu cô nương nhà nghèo bán thắt hoa.
Đột nhiên một đóa hoa lăng tiêu đỏ cam rơi xuống váy vàng, càng khiến Oanh Nhi thêm phần rực rỡ, mà bản thân nàng vẫn không hề hay biết, tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên rung động lòng người.
“Hôm nay thời tiết tốt, vi phụ có thể nói chuyện với con không?”
Hắn vẫn nhớ nợ cũ đêm qua?
Kế Oanh Nhi ngẳng đầu liếc nhìn cha chồng một cái rồi dẩu miệng quay mặt sang một bên không để ý đến hắn.
“Tiểu nha đầu này cũng bướng bỉnh thật, không phạt không được ”
Một bàn tay to hung tợn mà bóp má cưỡng ép bẻ mặt nàng đối diện với mình, Oanh Nhi vừa định phản kháng thì lại nghe thấy động tĩnh ở đầu bụi hoa bên kia.
Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị Ôn Trạm kéo tay lôi vào trong núi giả, đây là một nơi chật hẹp đen nhánh, Oanh Nhi bị đè lên vách đá suýt chút nữa không thở nổi.
Tiểu cô nương vừa xấu hổ vừa sợ hãi, tim đập mạnh, nàng và cha chồng cách nhau quá gần, hô hấp nóng rực của hắn phả vào trán khiến nàng cảm thấy có chút ngứa, phía dưới bụng cũng dần khô nóng, Oanh Nhi nhịn không được kẹp chặt chân lại, nhưng cũng không muốn đẩy hắn ra.
Ngón trỏ của bàn tay nhỏ đang rũ xuống đụng vào Ôn Trạm, trong núi giả, hắn bắt đầu cọ xát ngón tay của nàng, đồng thời hắn cũng khiến ngón trỏ của nàng chạm vào lòng bàn tay hắn, sau đó tay nam nhân không ngừng di chuyển để tay nàng vẽ thành vòng tròn trên lòng bàn tay mình, rõ ràng là đang đùa bỡn nàng.

0 bình luận