Dụ Dỗ Tiểu Tức Phụ
Tú Ban Miêu
Chương 4
Ôn lớn nhân đau lòng.
“Ôn gia là thư hương thế gia, Trạm Nhi tương lai phải đọc sách thi công danh, không thể khom lưng chỉ vì năm đấu gạo, làm người có thể không có những thứ khác, nhưng tuyệt đối không được mất cốt khí ”
Gia đạo sa sút, sau khi cha mẹ lần lượt qua đời, tỷ tỷ còn chưa đến mười tuổi mang theo quy củ trưởng tỷ như mẹ gian nan sống cùng đệ đệ còn nhỏ tuổi sống qua ngày.
Đan giỏ tre, đan mũ rơm, làm thắt hoa giống như tiểu cô nương Oanh Nhi, dù nghèo khó nhưng tỷ tỷ lại thích ra vẻ trưởng thành dùng đạo lý lớn dạy dỗ đệ đệ.
Giây phút Ôn Trạm gặp được Oanh Nhi ở đầu đường, hắn dường như nhìn thấy bóng dáng cần mẫn vất vả của tỷ tỷ.
Lúc trước hắn còn nhỏ, không có năng lực để bảo vệ tỷ tỷ, khiến tỷ ấy phải ôm hận cả đời...
Vì thế hắn không tự giác muốn đối tốt với tiểu cô nương bị câm, giúp đỡ nàng, chăm sóc nàng... Nhưng nàng giờ đây lại
bị người ta đánh dưới mí mắt hắn...
Đau lòng, trái tim vô cùng khó chịụ
Hắn sai người nâng Oanh Nhi sang phòng khác, cũng ra lệnh cho bọn vú già trong viện giám sát Ôn Đình thật kỹ.
“Ai cũng không được cho nó vào đây, nếu thiếu phu nhân có gì sơ xuất... Ha ”
Một tiếng cười lạnh cực kì đáng sợ.
Mọi người đều biết thiếu phu nhân này chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi được Ôn gia mua về, nhưng Ôn lớn nhân là Ngự sử, giám sát đủ kiểu quan lại, chỉ cần bị hắn nắm được nhược điểm, từ đương kim Hoàng hậu cho đến hoàng tộc, người buôn bán nhỏ... Tất cả đều có thể bị mắng đến thương tích đầy mình, mất hết mặt mũi, chỉ là một đám hạ nhân nho nhỏ sao dám làm trái ý hắn?
Ôn phu nhân còn có các lão phu nhân dựa vào, nhưng bọn họ không có, vì thế một đám đều vâng vâng dạ dạ khom lưng nghe lời.
Ôn Trạm để lớn nha hoàn Noãn Sanh trong viện mình tự đến giúp con dâu lau người bôi thuốc, còn hắn thì ngồi uống trà.
Nam nhân cầm chén trà trên tay rũ mắt trầm tư.
Cặp mẫu tử trong nhà kia tâm địa rắn rết, vẫn luôn ỷ thế hiếp người, tiểu cô nương gả vào đây chẳng khác nào dê vào miệng cọp.
Dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng phải bảo vệ nàng chu toàn, không thể để nàng mất mạng trong tay hai người đó.
Nhưng vì sao cứ cố tình nàng lại trở thành con dâu của hắn? Sau này đến cả nói chút lời với nàng cũng không tiện, thật phiền toái
“Lão gia, nô tỳ đã bôi thuốc xong. Trên người thiếu phu nhân đều là vết thương ngoài da, dưỡng mấy ngày hẳn là không còn đáng ngại, nhưng nô tỳ còn thấy có vài vết thương cũ nên cũng đã bôi thuốc cho thiếu phu nhân.”
“Ừ, những người khác lui ra hết đi, ngươi ở chỗ này thủ, ta vào dặn dò nàng hai câụ”
Noãn Sanh đáp vâng, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc.
Cha chồng muốn nói với con dâu hai câu còn phải cho hạ nhân lui xuống hết, tình ngay lý gian như vậy có vẻ không tốt lắm?
Nhưng thiếu phu nhân là người câm, hơn nữa mặt còn có bớt, Ôn lớn nhân trước nay không gần nữ sắc, nếu nói hắn coi trọng Oanh Nhi thì cũng sẽ không có ai tin.
Ôn Trạm bước vào phòng con dâu, hắn ưỡn ngực hiên ngang thần sắc thản nhiên, hoàn toàn không có chút ý kiêng kị
nào.
Khi đi đến mép giường, hắn chắp tay ra sau lưng rồi cúi đầu nhìn kỹ tiểu cô nương đang nằm trên giường.
Nàng đã thay xiêm y, mặt vẫn còn sưng, mắt hơi đỏ không thèm nhìn hắn.
“Có đau không?” Ôn lão gia dịu giọng hỏi như đang dỗ trẻ con.
Kế Oanh Nhi mím môi, lông mi nàng run rẩy, thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầụ
“Nha hoàn nói trên người nàng có vết thương cũ... Là do huynh tẩu đánh nàng, ép nàng xuất giá?”
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, mày nàng nhíu lại, mọi sự ấm ức hóa thành từng giọt nước mắt như trân châu rơi xuống.
“Xin lỗi nàng, là ta do dự không quyết nên mới chậm một bước, khiến nàng vô cớ phải chịu khổ sở. Oanh Nhi yên tâm, ta... Vi phụ sẽ làm chủ cho con, Ôn gia có cha ở đây, bọn họ sẽ không dám động vào con.”
Hắn do dự không quyết đoán đến cầu thân là vì nàng xấu xí sao? Hay là vì nàng không thể nói chuyện?
Kế Oanh Nhi theo bản năng sờ lên vết bớt trên mặt.
Ôn lão gia lập tức hiểu ra, hắn nhanh chóng phủ nhận, “Không phải vì điều này, ta chỉ không đành lòng để nàng làm thiếp mà thôi.”
Việc đã đến nước này, đã thành cha chồng con dâu, bọn họ còn có thể làm gì được nữa? Nói những điều này cũng chỉ là dư thừa.
“Con cứ yên tâm tĩnh dưỡng, có chuyện gì thì sai người đến báo cho ta. Vi phụ không tiện thường xuyên đến thăm con, con...” Nửa câu sau hắn không nói ra miệng, con dâu còn nhỏ, hắn là trưởng bối cũng không thể dạy hư nàng.
Nhưng đối diện với đôi mắt xinh đẹp mờ mịt kia, trái tim hắn có chút run lên.
Ôn Trạm thở dài, hắn khom người thay nàng vén sợi tóc mái ra sau tai, đầu ngón tay của nam nhân như lướt qua da thịt ở tai nàng.
Lỗ tai Oanh Nhi như bị lông chim quét qua, cảm giác ngứa ngáy lan đến tận đáy lòng.
Tiểu cô nương rung động, trước ngực như có nai con chạy loạn, mắt cũng không biết nên nhìn vào chỗ nào, cũng vì xấu hổ mà cổ nàng đỏ bừng.
“Yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Ôn Trạm xoay người rời đi, chỉ để lại cho nàng bóng người cao lớn đĩnh bạt.
Ôn lão gia rằn trọc thức trắng đêm, dáng vẻ xấu hổ của tiểu cô nương quá đáng yêu, cổ đỏ bừng, sợi tóc mềm mại, làn da non mềm.
Dù đầu ngón tay chỉ mới chạm vào một chút xíu, nhưng... lòng hắn vẫn luôn gợn sóng, có chút khô nóng không bình yên.
Ôn Trạm đứng trước cửa sổ ngắm trăng, gió đầu thu thổi qua lạnh đến thấu tim.
Quân tử giấu tài, ngủ đông chờ thời cơ.
Báo thù có thể chờ, kéo nhạc phụ xuống ngựa có thể chờ, đoạt vị trí Đông Cung cũng có thể chờ, nhưng cảnh xuân tươi đẹp, sương sớm nháy mắt tan biến, chuyện nam nữ thì sao có thể chờ nổi? Mới ngủ đông hai ngày, người trong lòng hắn đã thành con dâụ..
Nam tử hán lớn trượng phu, tốt nhất là cướp được người vào tay, đạo đức luân thường thì sao chứ? Vẫn tốt hơn hối hận suốt cả cuộc đời còn lại.
Vạt áo nam tử bay bay, Ngự sử Ôn Trạm thanh nhã như trích tiên ngắm trăng đêm thu, nhưng trong đầu lại đang tính toán mọi cách để thông đồng với con dâụ

0 bình luận