— Em, hứ, em lại gọi người ta là dì, còn tự xưng mình là em, đồ xấu xa, em đúng là oan gia nhỏ của chị! Đặng Mỹ Trân đột nhiên nghe cậu ta nhắc chuyện cũ về cái bạt tay vào hôm qua, làm lòng bà ta không khỏi mềm nhũn xuống, dịu dàng nói: – Đồ đáng ghét, không biết kiếp trước mắc nợ em cái gì đây, mà giờ người ta mới đụng trúng phải em đó. Nói xong, Đặng Mỹ Trân run rẩy vươn tay phải ra, nhẹ nhàng nắm cây côn thịt nóng bỏng,...