Cao Khả Như hít sâu một hơi đi vào phòng ngủ, mặc dù mặt phấn vẫn còn đỏ bừng, nhưng vẫn miễn cưỡng giả vờ là mình không biết gì mà ân cần nhìn Tùng Quân: – Tùng Quân à, cám ơn trời đất, rốt cuộc em cũng tỉnh lại rồi. Em không cần lo lắng đâu, dù vừa rồi bị hôn mê, nhưng đều là vết thương nhỏ ứ máu mà thôi, đợi lát nữa chị dâu giúp em lau sạch người, sau đó dùng thuốc trị thương bí truyền nhà chúng ta, giúp em làm tan máu bầm,...